Say Mộng Giang Sơn

Chương 547 : Huynh đệ đồng tâm

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


- Ngươi dự định thế nào? - Mã Kiều sáng mắt lên nhìn Dương Phàm, nói:

- Giết một cách minh bạch là không được, ta và ngươi đều có vợ có con rồi, không thể không tính tới người nhà. Nói vậy là ngươi đã có kế sách vẹn toán, cả đời này ta và ngươi là huynh đệ, ngươi nói làm thế nào, Mã Kiều ta sẽ làm như thế.



Dương Phàm cười, hắn sớm biết Mã Kiều nhất định sẽ đồng ý, nhưng hắn vẫn phải hỏi một câu, nếu Mã Kiều có chút chần chừ nào, hắn sẽ bỏ ý định để Mã Kiều tham dự vào trong đó. Mã Kiều có mẹ già ở nhà, có vợ trẻ con thơ, suy xét cũng là điều thường tình của con người, hắn không muốn dùng tình huynh đệ để bắt ép huynh đệ.



Hiện giờ Mã Kiều xúc động đồng ý, Dương Phàm đương nhiên vui mừng.



Dương Phàm trầm giọng nói:

- Lúc hoàng hôn, có tổng cộng mười chín trại Tạ Man ở ba khe suối, hai đợt tấn công vào huyện thành Ba Giang.



Con ngươi Mã Kiều chợt co rút lại, kinh ngạc nói:

- Tạo phản?



Dương Phàm nói:

- Đúng vậy! Sự hung ác của Lưu Quang Nghiệp đã kích động tới sự tức giận của hai bộ lạc khe suối Đông Tạ, và Tây Tạ, hai bộ lạc này chỉ cần đánh vào huyện thành Ba Giang, mặt khác sau khi các trại đều hưởng ứng kế đó là Kiếm Nam Đạo, rồi Lĩnh Nam Đạo, Kiềm Trung Đạo cũng dấy lên lửa lan tràn.



Mã Kiều vội vàng nói:

- Ta chỉ có ba trăm quân sĩ thôi. Họ Tống kia không đáng tin sao? Nếu hắn không có sức bảo vệ thành, ta sẽ bảo vệ ngươi rời khỏi đây



Dương Phàm không biết nên khóc hay cười, vội hỏi:

- Tai sao ngươi không hỏi ta làm sao mà biết?



Mã Kiều không cho là đúng, nói:

- Hỏi gì chứ? Ngươi vẫn luôn thần thông quảng đại, nghe được tin này thi có gì là chuyện kỳ lạ chứ?



Dương Phàm thở dài nói:

- Ngươi thật là chẳng động não gì, chẳng để tâm gì cả. Ta sở dĩ biết, là vì trên đường tới Ba Giang, đã bị trúng tên của Tạ Man, từng rơi vào tay bọn họ.



Mã Kiều “à” lên một tiếng, nói:

- Vậy sau đó là ngươi đại phát thần uy, mở một đường máu chạy trốn ra khỏi Man trại.



Dương Phàm xoa mũi, ngượng ngùng nói:

- Ta thực sự muốn nói khoác một chút như vậy, nhưng nói khoác với huynh đệ mình, có vẻ không có gì hay ho lắm.



Trện thực tế thì …là bọn họ thả ta ra đấy.


Dương Phàm chậm rãi gật đầu, nói:

- Ừ.



Mã Kiều đưa tay nói:

- Vòng cổ Lang Nha đưa cho ta?



Lông mày Dương Phàm nhíu lại nói:

- Làm sao?



Mã Kiều nói:

- Ta cử người đi nói cho họ biết, không cần công thành nữa.



Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi thong thả trong phòng, trầm ngâm, không nói lời nào.



Mã Kiều nhíu mày nói:

- Làm sao? Còn có vấn đề gì à?



Dương Phàm lắc đầu nói:

- Không được! Thành, vẫn phải tấn công! Chỉ là, ta không cần phải giết Lưu Quang Nghiệp một cách lung tung, thành cũng không cần phải thật sự công phá. Sau khi ổn định loạn quân, ta sẽ đem hành vi phạm tội của Lưu Quang Nghiệp bày tỏ rõ với thiên hạ, xử phạt hắn ở mức độ cao nhất của pháp luật, như vậy hiệu quả tốt hơn nhiều so với việc giết hắn một cách lặng yên không một tiếng động.



Mã Kiều nghi ngời nói:

- Không cần như thế chứ? Đến lúc đó có người làm chứng, có khẩu cung, có ngươi, Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên làm chứng, chem. Đầu của hắn có có thể có nghi ngờ sao?



Dương Phàm cười, nói:

- Không, không phải là vì lấy đầu của hắn ! Căn bản vì giết Lưu Quang Nghiệp mà muốn bọn họ công thành, chẳng qua là thuận tay khoắc lên trong kế hoạch của ta một khâu, hiện giờ tuy giết Lưu Quang Nghiệp có lý do quang minh chính đại, nhưng kế hoạch này nếu muốn thực thi, nếu không có kế hoạch hẳn hoi sẽ bị hỏng hết.



Mã Kiều nhíu mày, không nói gì.



Dương Phàm từ từ bước tới trước mặt gã, nghiêm túc nói:

- Tin ta đi, người huynh đệ! Ta biết, công thành tất có thương vong, nhưng không cần thiết, quả thật không nên để họ tấn công thành nữa. Nhưng ta có lý do nhất định phải làm như vậy, hiện giờ có thể có chút thương vong, nhưng về sau có thể tránh được thương vong gấp mười gấp trăm lần.



Mã Kiều chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, mặt giãn ra cười nói:

- Được! Ngươi không chịu nói, ta sẽ không hỏi! Ta đã tin ngươi, sẽ làm theo lời ngươi là được.