Say Mộng Giang Sơn

Chương 550 : Một cũng không thể thiếu

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Lưu Quang Nghiệp dừng bước chân, liếc Dương Phàm nói:

- Sao vậy?



Dương Phàm chỉ tay vào lão, trầm giọng quát:

- Bắt hắn lại!



Lưu Quang Nghiệp kinh sợ nói:

- Ngươi dám! Ta và ngươi đều là khâm sai, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?



- Dựa vào cái này!



Dương Phàm cũng không tức giận, chỉ chậm rãi rút từ trong ống tay áo ra quyển thánh chỉ. Thứ này là vật tùy thân của hắn, mới vừa rồi vội vàng nhưng hắn cũng không quên mang theo.



Dương Phàm giơ cao thánh chỉ lên, lớn tiếng nói:

- Thánh thượng có mật chỉ trao tặng đặc quyền cho Dương mỗ: giám sát Ngự sử ở Chư Đạo, phát hiện vi phạm pháp lệnh, dân oán thán vọng trời, có thể tiền trảm hậu tấu!



Mã Kiều tuy rằng ngạc nhiên vì Dương Phàm đột nhiên phát tác, nhưng cũng không chút nào chậm trễ, vung tay lên, hai Giáo úy tâm phúc liền xông về phía trước ấn Lưu Quang Nghiệp xuống.



Lưu Quang Nghiệp vừa tức vừa vội, mắng to:

- Sao bản quan lại không biết có đạo thánh chỉ này? Dương Phàm! Ngươi giả mạo thánh chỉ, tội đáng khi quân!



Đảo mắt nhìn thấy hai người Ngưu Nhất Lang đang ngây ra như phỗng, Lưu Quang Nghiệp lại mắng:

- Hai tên ngu si các ngươi, còn đợi gì chứ, còn không mau tới cứu ta!



Dương Phàm nói:

- Hai người kia, cũng bắt lại!



Mã kiệu lại vung tay lên, bốn Giáo Úy xông tới, không nói hai lời xoay cánh tay của hai tên Ngưu Nhất Lang giữ chặt lấy.



Lão tổ tông Tống gia thấy tình cảnh này, kinh hãi khôn cùng, vội vàng nói:

- Hai vị khâm sai, hai vị khâm sai, không thể tổn thương hòa khí, không thể tổn thương hòa khí. Hai vị...



Dương Phàm đi ra phía trước, khách khí nói với lão ta:

- Lão nhân gia, Tống thị các ngươi nhiều thế hệ sống ở nơi này, thương thân tại đây đều coi như là một nhà, tin rằng cũng không muốn nhìn thấy quê hương của mình bị một ác quan tham quan đến càn quấy làm cho chướng khí mù mịt, dân chúng lầm than. Lúc vãn bối trên đường tới đây đã nghe bao oán thán về Lưu Quang Nghiệp hung ác tàn bạo thế nào, khiến cho dân chúng Man Châu kêu ca sôi trào, nay khói lửa đã nổi, nếu là có người công thành, chỉ sợ Lưu Quang Nghiệp khó thoát tội. Vãn bối làm như vậy là vì muốn bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng Man Châu, chẳng phải cũng là việc tốt đối với Tống gia đó sao? Lão nhân gia nói như vậy...vãn bối không dám không nghe, nhưng việc này liên quan đến quốc pháp, kính xin lão nhân gia đừng hỏi tới nữa, vãn bối sẽ xử lý thích đáng việc này.



- Việc này...này...



Người già thành tinh, vị Lão tổ tông Tống gia này đừng nhìn lớn tuổi nhưng tâm nhãn tuyệt đối không hề chậm chạp chút nào. Lão có thể không tin toàn bộ quan viên triều đình, việc Dương Phàm dám giả mạo thánh chỉ đến bắt một vị khâm sai khác, giấy không thể gói được lửa, làm như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi ra.
Một câu vừa ra tới miệng, bỗng bị nàng nuốt trở vào, chỉ vào Tôn Vũ Hiên nghịch ngợm cười quyến rũ, nói:

- Ý trung nhân ư...ngươi đoán đi!



Tôn Vũ Hiên chua xót nói:

- Cô nương da trắng như tuyết, dung nhan thanh tú, yêu kiều mềm mại, thanh tao cao nhã, sao không có người yêu quý chứ, nói vậy....chắc cô nương đã sớm có ý trung nhân rồi hả?



Nghe hắn nói những lời khen quá lên như vậy, Hồ Phi cô nương ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu, nói nhỏ:

- Nào có ai nói tốt như ngươi vậy đâu?



Tôn Vũ Hiên nóng nảy:

- Vậy rốt cuộc cô nương có ý trung nhân hay không?



- Tôn lang trung, tôn lang trung!



Thư lại được y phái đi thăm dò tin tức đang vén ống tay áo, bước thấp bước cao chạy tới, thở hồng hộc nói:

- Tôn lang trung, ta... ta tìm được Dương lang trung rồi.



Tôn Vũ Hiên vui vẻ, nhìn sau lưng người nọ một chút nhưng không thấy có ai theo cùng, không khỏi cả giận nói:

- Không phải báo ngươi bẩm báo với Dương Lang trung phái một vài binh lính tới bảo hộ nhân chứng sao?



Người kia đứng lại, thở hào hển nói:

- Phù...Không cần phái người đến, hơn trăm thổ binh kia đã bị chém chết mấy chục tên, còn lại thì không kẻ nào dám phản kháng, toàn bộ bị trói, ngay cả Lưu Khâm sai cũng bị trói gô áp tải đi rồi, nói là ....đi xử trảm công khai, nhằm bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng.



- Hả?



Tôn Vũ Hiên nghe vậy mắt mở to, thất thanh hỏi:

- Chém đầu ư?



Hồ Phi liếc nhìn y một cái, nói nhỏ:

- Ta thấy vị Dương khâm sai kia còn lợi hại hơn nhiều so với ngươi đó nha!



Tôn Vũ Hiên lập tức ưỡn ngực, nghiêm mặt nói:

- Cô nương có điều không biết đấy thôi, Tôn mỗ thân là Phó sứ nên khó mà tự quyết được. Nếu ta là Chính sứ, cũng sẽ không chút do dự mà chém đầu chó của Lưu Quang Nghiệp ngay!



Nói xong câu này, y nắm lấy tay tên Thư lại kia, kéo ra thật xa, khẩn trương hỏi han:

- Dương lang trung thật muốn giết Lưu Quang Nghiệp hay sao?