Say Mộng Giang Sơn
Chương 551 : Ngươi dám? Ngươi thật sự dám!
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Bức tường thành của huyện Ba Giang không cao, thậm chí còn thuộc loại thấp, một vài chỗ đã xuất hiện những vết nứt, khe hở, cỏ dại mọc đầy cả một đoạn tường thành dài. Đám tráng đinh tay cầm thương trúc chạy tới chạy lui như mắc cửi, vẻ mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, phóng tầm mắt ra xa, bên ngoài thành, ánh đuốc rực lên trên khắp các núi đồi tựa như những vì sao giăng khắp cả trời đêm. Dưới bức tường thành là đống lửa trại lớn, có người chốc chốc lại tiếp thêm một cành củi lớn vào đống lửa. Những đốm lửa li ti cơ hồ đã bay cao đến tận đỉnh tường thành, sức nóng của nó lan rộng cả một khoảng thành, đến mức người ta phải đứng cách thật xa nếu không muốn bị bỏng.
Trên thành dưới thành, khắp nơi đều rực lên ánh đuốc.
Mười chín trại Miêu Nhân hai động ba khe suối đều hoàn toàn tin tưởng Dương Phàm. Người Miêu vốn tính tình cương trực thẳng thắn, một khi bọn họ đã tin tưởng ai đó thì tuyệt đối sẽ không nghi ngờ người đó có mưu đồ gì hay không. Họ tin tưởng tộc trưởng Khỏa Man, bởi vậy họ cũng không chút nghi ngờ Dương Phàm - người mà tộc trưởng đã ban tặng chiếc vòng cổ bằng răng sói này.
Không phải đặt chiếc vòng cổ này vào tay ai là nó sẽ trở thành tín vật. Trước khi tộc trưởng Khỏa Man định tặng một món đồ cho ai thì trước đó sẽ khắc một vài kí hiệu ngầm mà người ngoài không thể hiểu được lên đó, một vài kí hiệu khá giống với kí hiệu ngầm của tộc Tạ Man, chỉ có những người tinh thông chữ của tộc này như Vu sư hoặc tù trưởng mới có thể đọc hiểu được những kí hiệu ấy, và chính vì vậy nên có thể dễ dàng xác nhận được xem món đồ có đến được đúng tay người nhận hay không.
Dương Phàm đúng là người được nhận, bởi thế nên hắn mới được mọi người tin tưởng và tín nhiệm như thế.
Nhưng từ thành lầu mà ra lệnh cho bọn họ tạm dừng tấn công thành thì nhất định phải cho họ một lí do thỏa đáng. Đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi mà trên thành không có ám hiệu gì nữa, và cũng không thấy Dương Phàm xuất hiện, người dưới thành bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh.
Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ cùng với Dương Phàm sẽ đánh vào trong thành, lợi dụng việc đó để phô trương thanh thế, sau đó sẽ rút đi trước khi trời sáng, những việc tiếp sau đó thì giao cả cho Dương Phàm. Biến cố hiện giờ không nằm trong định liệu, mà Dương Phàm thì tới giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu, việc này khiến cho những tên thủ lĩnh không khỏi sinh nghi: “Đây thực sự là ý đồ của Dương Phàm hay là quỷ kế của Tống gia, chúng định kéo dài đến lúc bình minh ư?”
Mấy vị động chủ, Khê chủ và trại chủ cùng họp lại để bàn bạc một chút với nhau, ý kiến của đa số là không tiếp tục đợi nữa, nếu trong thành không có hiệu lệnh gì nữa thì họ sẽ tiếp tục tấn công.
Trong đó phụ thân của Hồ Phi cô nương là có thái độ gay gắt nhất, nhà lão có bốn cậu con trai, mà lại chỉ có duy nhất một cô con gái. Khi một gia đình mà có nhiều con trai thì đứa con gái tự nhiên sẽ trở thành bảo bối của cả nhà. Cô con gái bị bắt cóc vào thành, nằm trong tay đám người cầm thú kia, nếu không kịp thời giải cứu thì có trời mới biết nàng sẽ phải chịu những hậu quả khủng khiếp đến thế nào. Trong tình cảnh này, là người làm cha lão thực sự lo lắng hơn ai hết.
Lão dẫn tới hai cậu con trai, chính là hai vị huynh trưởng của Hồ Phi cô nương, cũng đồng thời là biểu tượng uy quyền của lão. Với dáng vẻ đằng đằng sát khí, tay nắm mầm đao, sự xuất hiện của họ khiến cho lời nói của phụ thân có thêm sức nặng, khiến cho những vị thủ lĩnh khác không thể không tán thành với lão.
Hai động chủ chủ trì hội nghị cũng không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa, một gã lấy một côn gỗ dùng để khều lửa, bẻ gãy làm đôi, lạnh lùng nói:
Trên thành lầu, mặt hai binh sĩ đứng hai bên giữ cái xác không đầu của Lưu Quang Nghiệp bị phun đầy những máu. Dương Phàm khẽ khoát tay, hai người liền dùng sức đẩy, cái xác không đầu rơi xuống dưới thành đánh “rầm” một cái.
Trên thành lầu, Tống Sở Mộng đứng ngây ra như phỗng.
Lúc Dương Phàm mới lên trên thành lầu này, Tống Sở Mộng còn cảm kích khôn xiết vì được hắn giải vây cho, giờ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, y sững sờ kinh sợ.
Không phải y thương tiếc gì Lưu Quang Nghiệp, thậm chí nếu giết được thì y cũng sớm giết chết tên Lưu Quang Nghiệp đó từ lâu rồi.
Chỉ có điều, một vị đại quan triều đình, khâm sai của Thiên tử mà Dương Phàm nói giết là giết ngay được, đây đúng là điều thực sự khiến cho Tống Sở Mộng phải giật mình kinh sợ. Nếu y biết Dương Phàm ở Diêu Châu còn đã giết chết một vị khâm sai, mà đó là một vị khâm sai chuyên việc hành hình thì có lẽ y còn sợ tới mất mật luôn rồi.
Không sai, thánh chỉ đích thực có nói trao quyền tiền trảm hậu tấu cho Dương Phàm, vấn đề là ở chỗ, tự cổ chí kim, những khâm sai được hưởng loại đặc quyền này thì không ít, nhưng thực ra hầu hết đều là do Hoàng đế cũng đã chỉ định trước cho khâm sai đó phải bắt ai giết ai rồi, rất hiếm khi có trường hợp khâm sai có thể tự ý tru sát đại thần như thế này.
Hoàng đế trao cho ngươi đặc quyền như vậy, ý nghĩa đằng sau đó còn thâm sâu hơn ý nghĩa thực tế rất nhiều. Ngày hôm nay ngươi dùng đặc quyền đó giết đại thần, không thành vấn đề, nhưng sau này khi triều đình “đổi gió”, chắc gì ngươi đã có thể chuyên quyền được nữa. Có điều Dương Phàm...hắn thực sự đã hành động không chút do dự.
Tống Sở Mộng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, Tống Vạn Du sợ hãi tiến đến trước mặt y, giọng run run, nói:
- Thúc phụ, người của chúng ta... cũng bị áp giải lên tường thành rồi.
- Hả?
Tống Sở Mộng như vừa sực tỉnh khỏi cơn mê, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gã cấm quân đang áp giải gần trăm thổ binh của Tống gia lên tường thành. Người đông như kiến, phút chốc đã đứng kín hết một dải tường thành, tưởng chừng như bức tường thành cao lên thêm một tầng vậy.
Dưới thành hơn vạn dũng sĩ Tạ Man nhất tề hô lên...