Say Mộng Giang Sơn

Chương 559 : Trở về

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


- Tiên Trưởng, Dương mỗ công vụ đã xong, giờ phải rời khỏi Phan Châu rồi, chúng ta hẹn gặp nhau ở kinh thành!



Dương Phàm đi tới chỗ ở của Thập Phương Đạo Nhân chào từ biệt, lúc này Vạn Quốc Tuấn, Lý Thiên Lý và rất nhiều quan viên Phan Châu đều ở đó. Vạn Quốc Tuấn rất muốn hỏi:

- Không biết túc hạ ở Phan Châu làm công vụ gì?



Thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng y lại kìm nén được, đối với một người thất bại, không cần phải khoe miệng lưỡi lợi hại, điểm này Vạn Trung Thừa vẫn còn giữ được phong thái.



Thập Phương Đạo Nhân mỉm cười chắp tay nói với Dương Phàm:

- Vô Thượng thiên tôn!Bần đạo chúc Lang trung thượng lộ bình an!



Thập Phương Đạo Nhân thực ra là Dương Phàm mời đến Phan Châu.



Đương nhiên, chuyện này Dương Phàm sẽ không nói, Thập Phương Đạo Nhân làm việc gì cũng thích đổ cho thiên cơ, đương nhiên cũng không thể nói. Vì vậy ngoài hai người bọn họ ra, cũng không có ai biết.



Dù sao Quan lại Phan Châu đã bị vị đại quan Vạn Quốc Tuấn từ trong kinh tới dọa cho bể mật, vừa nghe nói Diêu Châu lại phái đến một vị Đạo nhân có lai lịch to hơn, đến Hoàng Đế cũng tôn lão làm Tiên Sư, người nào cũng hết mực cung kính, ra sức nịnh bợ, Thập Phương Đạo Nhân vô cùng hài lòng với lần hành động này ở Phan Châu, thế là đủ rồi.



Dương Phàm ở Phan Châu không hề có được lợi ích gì, đã không có người tặng cho hắn vàng bạc châu báu, cũng không có ai tặng cho hắn nữ nhân xinh đẹp như hoa, bởi vì ai cũng biết rõ rằng hắn đối đầu với Vạn Quốc Tuấn, tỏ ý tốt với hắn, chính là đối địch với Vạn Quốc Tuấn.



Lúc mà Dương Phàm đi Diêu Châu và Man Châu, đi rất nhếch nhác, đến rất vẻ vang, duy chỉ có lần đi Phan Châu này là hoàn toàn ngược lại, hắn đến rất vẻ vang, đi lại nhếch nhác.



Đừng nhìn hắn nói năng đường hoàng, nhưng người sáng suốt ai không nhìn ra, hắn ở Phan Châu nơi nào cũng chịu sự áp chế của Vạn Quốc Tuấn, căn bản không phát huy được mưu tính, nên mới thảm hại rời đi.



Vạn Quốc Tuấn ngồi ở ghế đầu, mỉm cười nâng chén:

- Hôm nay Dương Lang trung về triều, bọn ta mượn tiệc rượu Tiên Trưởng Thập Phương tiễn biệt Dương Lang trung, mong Dương Lang trung uống cạn chén này, lần này đi thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an!



Quan viên hai bên văn võ và tù trưởng Phan Châu Ly Liêu cùng một đám rối giật dây lần lượt nâng cốc, nói như con vẹt:

- Hôm nay Dương lang trung về triều, bọn ta tiễn biệt Dương lang trung, vẫn mong Lang trung uống cạn chén này, lần này đi thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an!



Dương Phàm cười, nâng chén rượu mặt mày hớn hở, có vẻ như không hề nhìn ra vẻ mỉa mai lộ ra mơ hồ trong ánh mắt Vạn Quốc Tuấn.



Tiệc đón khách lúc Dương Phàm đến, mặc dù là tiệc uy phong của Vạn Quốc Tuấn, dù sao cũng coi như đặt mua cho hắn một tiệc rượu, nhưng lúc sắp đi này, căn bản không để tâm đến hắn, vẫn là hắn chủ động đến từ biệt Thập Phương Đạo Nhân. Vạn Quốc Tuấn thuận miệng nói một câu, mượn rượu của Thập Phương Đạo Nhân, coi như tiễn biệt hắn.


Mã Kiều cũng hứng thú, cười nói:

- Tôn Lang trung và vị Hồ Phi cô nương kia có tình lại có ý, đúng là một đôi đẹp. Chỉ là không biết lần này y về kinh, có ôm mỹ nữ về hay không?



Hồ Nguyên Lễ chần chừ:

- Cái này... e là không thể.



Dù sao y cũng là một vị đại quan triều đình, trong nhà lại có trưởng bối phụ mẫu, trừ phi là cưới thiếp về nhà, nếu không làm gì có đạo lý không bẩm báo phụ mẫu, phải có mai mối, song thân gật đầu mới được. Trực tiếp đem người về kinh, không hợp đạo lý lắm.



Mã Kiều cười ha hả nói:

- Từ Lạc Dương đến Man Châu, quả thật là quá xa, vừa đi vừa về tốn rất nhiều thời gian, nếu như còn muốn hồi kinh bẩm báo phụ mẫu, lại đi Man Châu đón dâu, như vậy rất vất vả. Ta thấy hai người đó gắn bó keo sơn, e cũng không nỡ chia cách. Lần này chúng ta đi Kinh Phó, nói không chừng cũng có thể nhìn thấy Hồ Phi cô nương.



Hồ Nguyên Lễ lắc đầu cười, không cho là đúng.



Mã Kiều liếc mắt nhìn y, nói:

- Hồ Ngự sử có muốn đánh cuộc với tương lai không?



Hồ Nguyên Lễ cười nói:

- Đánh cuộc thì đánh cuộc! Ngươi nói xem, chúng ta đánh cuộc cái gì?



Một văn một võ trên con đường vắng vẻ, nhàn rỗi vô vị, lại đem chung thân đại sự của Tôn Vũ Hiên ra để đánh cuộc.



Phùng Nguyên Nhất cưỡi một con ngựa tím, theo sát phía sau Dương Phàm, thỉnh thoảng nhìn trộm hắn một cái. Dương Phàm chỉ lo đánh ngựa đi về phía trước, tinh thần sớm đã bay về Trường An rồi, vừa đi vừa nghĩ, trên mặt vô thức nở ra nụ cười.



Đuổi theo rất lâu, Phùng Nguyên Nhất cuối cùng không chịu được, giương roi đánh ngựa đuổi lên phía trước, kề vai với Dương Phàm, không nhịn được hỏi:

- Dương đại ca, lần này đi kinh thành, tên cẩu tặc kia đúng là sẽ bị trừng trị chứ?



- À, ừ!



Dương Phàm đã bừng tỉnh lại, cười ha ha:

- Yên tâm đi! Lần này chúng ta đi, Vạn Quốc Tuấn cũng nên đi. Còn người giết Vạn Quốc Tuấn sớm đã lần lượt lên đường rồi, đợi lúc y quay về kinh thành, chắc chắn sẽ chết. Tìm đường chết, cái gọi là tìm đường chết, chính là việc này, chỉ loại người Vạn Quốc Tuấn...