Say Mộng Giang Sơn
Chương 560 : Chuyện ngoài ý muốn
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Kinh Châu là nơi mà đám người Tôn Vũ Hiên và Dương Phàm hẹn gặp nhau.
Mấy ngày nay, Tôn Vũ Hiên cùng với Hồ Phi cô nương du ngoạn nhiều cảnh đẹp ở Kinh Châu, đến cả Hồng Hồ cũng đã đi rồi.
Nữ tử Miêu gia tuy rằng cũng có quy tắc của bọn họ, nhưng theo thời là thế, tuyệt không rập khuôn cứng nhắc. Tôn Vũ Hiên đối với Hồ cô nương tình cảm thắm thiết, người của Hồ gia cũng đều nhìn thấy, hơn nữa Man Châu cách Lạc Dương quả thực quá xa, nếu như đợi y về kinh bẩm báo phụ mẫu cao đường, lại quay về Diêu Châu rước dâu, đối với một vị quan viên triều đình mà nói, đúng là có nhiều bất tiện.
Hồ Phi cô nương đã không phản đối, Hồ Phụ cũng đồng ý để hắn dẫn Phi Nhi về kinh thành trước.
Hồ cô nương hoạt bát vui tươi, có được nữ tử tốt này, Tôn Vũ Hiên cũng tràn đầy sức sống thanh xuân, mỗi ngày đều cùng nàng đi du ngạo sơn thủy, như hình với bóng, tâm đầu ý hợp. Tuy rằng bởi vì vẫn chưa bái đường thành thân, chưa từng làm vợ chồng chính thức, nhưng tình cảm của hai người này cũng tiến triển rất nhanh.
Hai người ở lại trong quán trọ, được biết ngày mai Dương Phàm sẽ đến Kinh Châu, Tôn Vũ Hiên biết phu nhân của Dương Phàm sắp đến kì sinh nở, Dương Phàm không thể lưu lại ở Kinh Châu, liền muốn trước khi hắn đến, sẽ cùng nữ nhân mà mình yêu mến hưởng thụ cuộc sống ấm áp của hai người. Cho nên, vừa sáng sớm y đã cùng Hồ Phi cô nương ra ngoài đi chơi rồi.
Nơi mà hai người hôm nay đi là Quan Đế miếu, nơi này hai người chưa từng đến, bởi vì Tôn Vũ Hiên mấy ngày nay dẫn Hồ Phi cô nương đi du ngoạn, đa số là phong cảnh sơn thủy, còn Quan Đế miếu, bởi vì mỗi năm chỉ có hai lần hội lớn, lâu dần, ở đây trở thành một khu buôn bán phồn hoa.
Phía trước Quan Đế Miếu có các loại con buôn, hàng hóa bày bán la liệt, đường phố náo nhiệt vô cùng, Hồ Phi cô nương nhìn thấy cảnh tượng này mặt mày hớn hở, vui vẻ lạ thường. Thật ra mấy lần du ngoạn sơn thủy trước, Tôn Vũ Hiên muốn cố gắng tìm kiếm nơi có phong cảnh tao nhã, nhưng nói đến sơn thủy, từ nhỏ Hồ Phi cô nương đã sống trong núi, nào có cảm giác vui vẻ thoải mái như y, cho nên chiều theo ý của y một chút, bây giờ đi hội miếu, mới đúng là điều mà cô nương yêu thích nhất.
Tôn Vũ Hiên thấy bộ dạng vui vẻ của Hồ cô nương, trong lòng cũng vui sướng. Y thích bộ dạng hào hứng phấn khởi của cô gái trẻ này, Hồ Phi cô nương nhìn hết bên nọ đến bên kia, vô cùng thích thú các loại vải vóc, tơ lụa, hầu bao, đồ trang sức, thậm chí cả những đồ thủ công mà Tôn Vũ Hiên không hề để ý đến. Ánh mắt của Tôn Vũ Hiên luôn luôn dõi theo Hồ cô nương, càng nhìn càng yêu.
- Tránh ra một chút, tránh ra một chút!
Hai gã mặc quần áo màu xanh giống như người hầu bình thường đang rẽ đường ở phía trước, phía sau có hai vị văn sĩ cầm quạt mặc trường bào cổ tròn chậm rãi đi tới.
Cánh tay của Tôn Vũ Hiên bị đẩy, vô ý lao về phía ven đường. Y không hề tức giận, chỉ quay đầu nhìn lại một cái, chỉ là một cái, y đã giống như bị trúng Định Thân Pháp, ngơ ngác đứng ở đó.
- Các vị buổi sáng tốt lành!
Phàn Thứ Sử và ái thiếp tối qua giằng co nửa đêm, sáng nay lại dậy sớm, bây giờ vẫn còn buồn ngủ. Y chắp tay về hướng các quan viên, ngáp một cái, nói:
- Hôm nay Khâm sai Dương Phàm đi qua nơi này, chúng ta đi nghênh tiếp trước đi.
Mọi người không nói gì, theo phía sau Phàn Thứ Sử ra khỏi Phủ Thứ Sử, sớm đã có người chuẩn bị xe ngựa cho Phàn Thứ Sử, các vị quan viên lúc đến cũng đều cưỡi ngựa ngồi xe, lúc này đều lần lượt trèo lên xe hoặc ngựa của mình, một hàng dài dũng mãnh đi ra khỏi thành Kinh Châu.
Tôn Vũ Hiên cũng dậy từ rất sớm, nếu như y đến Thập Lý Đình chờ đợi, cũng sẽ phải gặp bọn người Phàn Thứ sử, nếu như hôm qua trước khi gặp Vương Hoằng Nghĩa, y không có băn khoăn gì, nhưng bây giờ thì không được, y muốn nói với Dương Phàm trước một bước, vì vậy còn đi sớm hơn cả bọn người Phàn Thứ Sử.
Tôn Vũ Hiên cưỡi ngựa, mặc thường phục, dẫn theo hai tùy tùng ra khỏi thành Kinh Châu.
Y đi về phía nam, qua “Thập Lý Đình”, lại tiếp tục đi về phía trước khoảng chừng bảy tám dặm, mới dừng lại ở cạnh quan đạo, lúc này mặt trời mới lên cao.
Lần này Dương Phàm trở về, dẫn theo đại đội nghi trượng, muốn giấu cũng không thể giấu được, lễ nghĩa trên quan trường phải chú ý một chút. Hành trình mỗi ngày bọn họ đều phải tính toán kĩ lưỡng, lúc nào lên đường, một ngày có thể đi bao nhiêu dặm, lúc nào có thể đến nơi nào, những điều này đều phải được tính toán. Vì vậy mới có thể phái người đến trước nói cho hắn quan phủ địa phương sắp đến.
Dương Phàm cũng là sáng sớm xuất phát từ thị trấn ở ngày hôm qua, cho nên Phàn Thứ Sử vốn không cần dậy sớm như vậy, chỉ là người đi nghênh tiếp nhiều, hành động khó tránh khỏi chậm chạp. Bọn họ thà rằng đi sớm đến chờ, chứ không muốn tới trễ hơn khách, đây cũng là lễ nghi nên có.
Tôn Vũ Hiên ngồi dưới cây nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, xa xa nhìn thấy quan binh của Long Võ Vệ thúc ngựa phi tới, Tôn Vũ Hiên lập tức lên ngựa ra nghênh tiếp.
Tôn Vũ Hiên xuyên qua hàng ngũ kỵ binh Long Võ Vệ, đến trước mặt Dương Phàm, đang định mở miệng nói, Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều liền vui vẻ thúc ngựa đến đón, tất cả đồng thanh hỏi:
- Tôn Lang trung, Hồ Phi cô nương có theo ngươi đến Kinh Châu không?