Say Mộng Giang Sơn

Chương 561 : Người ác để ta làm

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều đồng thanh hỏi, nhất thời khiến Tôn Vũ Hiên ngẩn người, ngạc nhiên đáp:

- Ngươi... các ngươi đã biết rồi sao?



- Ha ha!



Mã Kiều vỗ tay cười lớn nói:

- Hồ Ngự sử, ta thắng rồi! Bữa tiệc rượu này, ngươi mời chắc rồi!



Hồ Nguyên Lễ lắc đầu, cười nói:

- Tôn huynh ơi là Tôn huynh! Huynh đúng là khiến ta ngạc nhiên, người đến tuổi trung niên, sao lại không chững chạc bằng thiếu niên?



Tôn Vũ Hiên nghi hoặc hỏi:

- Các ngươi đã phái người đến Kinh Châu sao? Nếu không sao biết Hồ cô nương ở cùng ta?



Dương Phàm đánh ngựa tiến lên phía trước, cười nói:

- Tôn huynh, huynh không cần để ý bọn họ, hai người bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm mới đem huynh ra cá cuộc mà thôi. Tôn huynh sao lại nghênh tiếp xa như vậy, quá khách khí rồi?



Dương Phàm nhìn về phía sau Tôn Vũ Hiên, một tòa núi xanh tươi tốt um tùm, trên quan đạo có hai ba người, mấy cái xe la, thành Kinh Châu đến hình bóng cũng vẫn còn chưa nhìn thấy.



Dương Phàm vừa hỏi, Tôn Vũ Hiên liền căng thẳng, vội vàng nói:

- Dương Lang trung, ngươi đoán xem ta ở Kinh Châu đã nhìn thấy ai?



Dương Phàm và Hồ Nguyên Lễ, Mã Kiều cùng nhìn nhau, vội vàng hỏi:

- Nhìn thấy ai?



Tôn Vũ Hiên gằn từng tiếng nói:

- Vương - Hoằng - Nghĩa!



- Vương Hoằng Đầu?



Hồ Nguyên Lễ kêu lên thất thanh:

- Sao lại có thể thế? Không phải ngươi nhìn nhầm chứ Vương Hoằng Nghĩa không phải đã bị đày tới Giao Chỉ rồi sao?



Tôn Vũ Hiên nói:

- Ta tuyệt đối không nhìn lầm người! Cũng bởi vì điều này, trong lòng ta mới sinh nghi. Dương Lang trung, ngươi đã từng nhận được công báo của triều đình, nói về chuyện Vương Hoằng Nghĩa được đặc xá chưa?



Sắc mặt Dương Phàm trầm lắng, hắn lắc đầu.


Dương Phàm nói:

- Dương mỗ cầu còn không được, nhưng còn công vụ chồng chất!



Phàn Quảng khẽ mỉm cười, chỉ roi ngựa về phía trước, nói:

- Hôm nay bọn ta bày tiệc để đón Khâm sai từ xa đến chính là ở trên lầu Tân Dương.



Dương Phàm ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên thành đài của cổng Dần Tân, xây một tòa lầu thành màu rộng lớn có trên đỉnh núi, có mái hiên để nghỉ ngơi. Lầu cao ba tầng, mái ngói màu than chì, cột trụ uốn khúc, nóc nhà uốn cong, trang điểm bằng thú, cổ kính và trang nghiêm lạ thường.



Phàn Quảng xoa tay cười nói:

- Tam Quốc anh hùng, không chỉ một vị từng uống rượu đón khách ở đây. Quan Vũ lúc đóng giữ ở Kinh Phó, đã từng nhiều lần mở tiệc rượu, bọn ta mở tiệc ở đây, vừa có thể thưởng thức phong cảnh từ trên cao, lại có thể cảm nhận phong vị của người xưa, nhất cử lưỡng tiện, ha ha...



Phàn Thứ Sử chuẩn bị rất đầy đủ, trên lầu không chỉ có tiệc rượu, có ca vũ, có rượu nguyên chất và mỹ nữ, còn có một bộ đồ dùng để rửa mặt. Cái gọi là đón gió tẩy trần, không phải là một lời nói suông, lặn lội đường xa, dầm mưa giãi nắng, khó tránh khỏi mồ hôi đầm đìa, mà con đường đó đa số là đường đất, “gió bụi” cũng trở thành chuyện bình thường. Bọn người Dương Phàm lúc này đúng là mặt mũi toàn gió bụi, không thể bộ dạng này mà nhập tiệc uống rượu được, cho nên, bọn họ phải rửa mặt, tắm rửa, thay quần áo.



Lúc bọn họ vệ sinh thân thể, Phàn Thứ Sử và các quan viên khác ngồi chơi trên lầu, hoặc là dựa vào lan can nhìn xa xa, thưởng thức phong cảnh trong thành ngoài thành.



Một gian phòng gỗ, mấy tầng ngăn cách, trong mỗi tầng riêng biệt đều có thùng tắm, khắn tắm và dụng cụ súc miệng. Dương Phàm nhấc một thùng nước, dội sạch bọt của cây đậu trên người, sau đó quấn khăn tắm, cầm lấy cái bàn chải, chấm vào muối nhỏ đánh răng.



Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên thấy Dương Phàm tự lúc vào thành mặt mày trầm tư, cho rằng trong lòng hắn đã có chủ ý, cho nên một mực nhẫn nại không hỏi. Nhưng suốt cho đến bây giờ đều không thấy Dương Phàm giải quyết chuyện này, giống như đã quên mất rồi, lại còn có thời gian chơi đùa cùng Mã Kiều.



Dương Phàm chải một ngụm bọt, lại còn mặt mày hớn hở khen cái bàn chải đánh răng này chất lượng tốt, khuyên Mã Kiều đang tắm bên cạnh nên đi vào trong thành hỏi thăm một chút, học hỏi phương pháp của người ta, về nhà hiếu kính Lão nương. Nói chuyện phiếm một hồi, lại không phải là vấn đề mà hai người quan tâm nhất, hai người cuối cùng không nén nổi tức giận.



- Quan viên đi nghênh đón không có Vương Hoằng Nghĩa!



- Vì vậy, y xuất hiện ở nơi này, không chỉ là không có đạo lý, mà còn rất kỳ lạ.



Hai người nói rất ăn ý, nói xong, liền đồng thanh hỏi:

- Dương Lang trung có cao kiến gì không?



Dương Phàm há miệng đầy bọt, cười nói:

- Không cáo cao kiến, nhưng “thấp kiến” thì có một cái. Y không đến gặp chúng ta, chúng ta đi tìm y là được. Bọn ta không phải là khách quý của Phàn Thứ Sử hay sao? Lát nữa, ta trực tiếp hỏi y.



Hồ Nguyên Lễ do dự:

- Như vậy... Có phải là quá đường đột hay sao?



Dương Phàm nói:

- Cần gì phải nói dài dòng, đường đột thì làm sao? Người ác vẫn cần phải có người làm, để ta làm là được!