Say Mộng Giang Sơn
Chương 562 : To gan lớn mật
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Mấy người Dương Phàm đã tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thay khinh bào quay về lầu chính. Hai bên chủ khách lần lượt ngồi xuống, hàn huyên với nhau những lời khách sáo, mỹ tửu và cao lương mỹ vị đưa lên như nước suối.
Phàn Thứ Sử cười nói:
- Ba vị Khâm sai sống ở Thần Đô đã lâu, những cao lương mỹ vị trên thế gian chắc cũng đều được thưởng thức, để khoản đãi ba vị Khâm sai, Phàn mỗ hao tổn công sức. Mấy món ăn này tuy rằng không bì được với mỹ thực ở Kinh thành, nhưng là phong vị của Kinh Châu, chắc mấy vị chưa được thưởng thức.
Phàn Thứ sử nhấc đũa lên, chấm vào một món ăn phía trước giới thiệu:
- Món này là bánh ngọt cá bách hợp, tương truyền là từ thời cổ xưa Nữ Anh đã tạo ra vì Nga Hoàng, Sở Trang Vương cũng yêu thích món mỹ thực này, đưa làm món ngon đứng đầu Sở cung vương đình, đưa vào miệng mềm mại thơm ngát ngon miệng. Món Sơ Tự Nhục này cũng là đặc sản địa phương, thịt mỏng như giấy, hình như con thoi, màu vàng óng ánh, chất thịt xốp, béo mà không ngấy...
Dương Phàm ngắt lời nói:
- Sử Quân đúng là hao tâm rồi! À! Bản quan ở trên công đường, Vương Hoằng Nghĩa Ngự Sử vốn là bạn cũ của ta, sao không thấy y đến nhỉ?
Nói toạc móng heo! Đã không quanh co khúc khuỷu, cũng lại không giả vờ hỏi thăm xem Vương Hoằng Nghĩa có ở Kinh Châu hay không, một câu của Dương Phàm, trực tiếp ấn định Vương Hoằng Nghĩa đang ở Kinh Châu, hơn nữa đi thẳng vào vấn đề hỏi tung tích của y.
Dù là Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, cũng bị cách hỏi của Dương Phàm làm cho sửng sốt, Phàn Thứ sử lại càng ngây người, y cầm đôi đũa ngẩn người trong chốc lát, mới nói một cách không tự nhiên:
- À, Vương Ngự sử vốn là muốn đến, chỉ có điều cảm phong hàn, sức khỏe không tốt nên không đến được!
Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Hoằng Nghĩa huynh ngã bệnh? Bây giờ huynh ấy đang ở phủ Sứ quân ư?
Phàn Thứ Sử vuốt cằm:
- Đúng vậy!
Dương Phàm nói:
- Nếu như thế, tiệc xong bản quan sẽ đi thăm hỏi một chút mới được.
Những tên sai nha kia không thể trước sau là hai người được, từ Kinh thành xa xôi ngàn dặm đến Giao Chỉ, đều là áp giải phạm nhân từng trạm từng trạm một. Vương Hoằng Nghĩa vừa mới bị sai nha của Kinh Châu phủ áp giải chuẩn bị lên đường, liền nhận được thánh chỉ miễm trừng phạt đối với y, sai nha của Kinh Châu Phủ đương nhiên thả người.
Phàn Thứ sử sau khi biết chuyện này, biết được Vương Hoằng Nghĩa có hi vọng khôi phục, lúc này mới tiếp đãi y vô cùng long trọng. Nhưng Phàn Thứ sử cũng chưa từng nhìn qua tờ Thánh Chỉ kia, nếu như cứ khăng khăng đòi xem Thánh chỉ của người ta mới hậu đãi người ta, thì tỏ ra không tin tưởng, đến lúc đó không những không làm được người tốt, ngược lại còn kết oan gia.
Dù sao Phàn Thứ sử nghĩ, tuyệt đối không thể có người giả mạo thánh chỉ. Nhưng y làm sao ngờ được, những bọn thủ hạ mà Lai Tuấn Thần chiêu nạp căn bản đều là một đám xuất thân lưu manh coi trời bằng vung, còn có chuyện gì mà bọn chúng không dám làm, lại có hành vi tàn ác nào mà bọn chúng không làm được.
Lúc này nhìn thấy Hồ Nguyên Lễ và Vương Hoằng Nghĩa đối đáp, Phàn Thứ sử không dám chắc chắn như vậy nữa.
Phàn Thứ sử ho khan một tiếng, trên mặt nở nụ cười cứng ngắc, nói:
- Vương Ngự sử, nếu Hồ Ngự sử đã có hoài nghi như vậy, cũng là do chức trách. Vương Ngự sử không ngại thì lấy thánh chỉ ra cho Hồ Ngự sử xem, như vậy mới có thể trả lại sự trong sạch cho ngươi, tin rằng đến lúc đó Hồ Ngự sử cũng sẽ trịnh trọng xin lỗi ngươi.
Đạo thánh chỉ giả của Vương Hoằng Nghĩa là do sai người làm ra ngày y xuất Kinh, đến tận lúc y lề mề đi đến Kinh Châu, người ta mới làm xong thánh chỉ giả, phi ngựa đưa tới. Đạo thánh chỉ giả cố nhiên làm rất tinh vi, có thể che mắt sai nha áp giải ở phủ Kinh Châu, nhưng làm sao có thể qua mắt Hồ Nguyên Lễ?
Tên sai dịch kia căn bản chưa từng nhìn thấy thánh chỉ, hơn nữa cũng không dám kiểm tra thánh chỉ, nhưng Hồ Nguyên Lễ lại sinh lòng nghi ngờ, đạo thánh chỉ giả làm ẩu này, sao có thể qua mắt y? Vương Hoằng Nghĩa nghe Phàn Thứ sử nói, cúi thấp đầu, trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu lên, trả lời rất lưu manh:
- Thánh chỉ là do ta làm giả!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ồ lên, Phàn Thứ sử mặt lúc xanh lúc đỏ, cũng không biết nên xấu hổ hay nên tức giận. Một tên tội phạm nghiêm trọng của triều đình, lại được y coi là thượng khách, đường đường là Thứ sử một châu lại bị người khác trêu đùa như vậy, lần này đúng là mất mặt.
Hồ Nguyên Lễ trong lòng thấp thỏm, câu nói của Vương Hoằng Nghĩa vừa được nói ra, lòng y mới yên tâm, không nhịn được cười lớn một tiếng. Y vô cùng hưng phấn, không để ý đến tất cả các quan viên đang nghị luận ồn ào, chỉ hơi hơi nghiêng thân mình về phía Dương Phàm, khẽ hỏi:
- Dương Lang trung, ngươi xem... Việc này nên xử lí như thế nào?
Dương Phàm nâng chén rượu, lấy tay áo che miệng, khẽ đáp lại:
- Đêm dài lắm mộng, sao không noi theo chuyện xưa Lý Tướng đánh chết Hầu Tư Chỉ?