Say Mộng Giang Sơn

Chương 563 : Quyền cao chấn chủ

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Hồ Nguyên Lễ nghe câu nói của Dương Phàm, gật đầu, ngồi thẳng dậy một lần nữa, nghiêm nghị nói:

- Giả tạo thánh chỉ! Vương Hoằng Nghĩa, ngươi thật đúng là to gan tày trời!



Vương Hoằng Nghĩa cười thờ ơ, ngẩng đầu không thèm để ý đến y.



Giả tạo thánh chỉ, việc này thật ra là hiếm thấy, thời đại đó lại không có phương thức truyền bá câu truyện quần chúng hóa như loại ”Bình thư hí khúc”, người mù pháp luật như Vương Hoằng Nghĩa lại căn bản không biết bản thân mình rốt cuộc phạm phải tội lớn như thế nào. Trong suy nghĩ của y, chỉ chẳng qua giả mạo thêm một câu nói của Hoàng đế mà thôi, tội thì đã nặng rồi, cùng lắm cũng chỉ là đi đày Giao Chỉ như trước mà thôi.



Hồ Nguyên Lễ nói:

- Khi quân phạm thượng, là tội ác tày trời! Vương Hoằng Nghĩa, bây giờ ngươi làm ra vụ án như thế này, phạm trong tay ta, bổn quan không thể tha cho ngươi được!



Vương Hoằng Nghĩa nghe thấy “tội ác tày trời”, lúc này mới cảm thấy không ổn, sắc mặt hơi hơi biến đổi, vội vàng nói:

- Hồ Ngự sử, ta và ngươi đều làm việc ở Ngự sử đài, cũng coi như đồng liêu, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng!



Hồ Nguyên Lễ bật cười to, nói:

- Vương Hoằng Nghĩa, ngày trước lúc ngươi làm Ngự sử, Hồ mỗ là Huyện Úy Lạc Dương! Bây giờ Ta là Giám Sát Ngự sử, ngươi là một tên tù nhân bị lưu đày! Bổn quan và ngươi, coi là đồng liêu cái thứ gì!



Nụ cười của Hồ Nguyên Lễ tắt lịm, lớn tiếng quát:

- Người đâu! Lôi tên ác tặc to gan lớn mật, giả truyền thánh chỉ này xuống, đánh bằng roi cho đến chết!



Vương Hoằng Nghĩa kêu lên kinh ngạc:

- Hồ Nguyên Lễ, ngươi dám giết ta!



Hồ Nguyên Lễ phủi tay áo nói:

- Quan viên từ Ngũ phẩm trở xuống, bổn Ngự sử có quyền xử lý tại chỗ, huống hồ ngươi chỉ là một kẻ tội tù, giết ngươi thì làm sao? Lôi xuống!


Trương Dịch Chi nhìn sắc mặt, cẩn thận hỏi:

- Thánh nhân hôm này lại gặp chuyện gì không vui trên triều sao?



Võ Tắc Thiên nói:

- Vẫn là bọn khốn kiếp ở Ngự sử đài! Hừ! Một đám không coi vua ra gì, hạng người coi trời bằng vung, còn có chuyện to gan lớn mật nào mà bọn họ không làm ra được nữa chứ?



Trong ánh mắt Võ Tắc Thiên lóe lên một nét nghiêm nghị, dặn dò:

- Những người trong Ngự sử đài rời Kinh làm việc công, phụ sự kỳ vọng của ta, người nào cũng đáng chết! Ngũ Lang, chuyện này trẫm giao cho ngươi!



Khóe mắt Trương Dịch Chi lóe lên một nét vui mừng, vội vàng nhận lời:

- Vâng! Thánh nhân nói ai đáng chết, người đó nhất định phải chết. Chuyện này, thánh nhân cứ yên tâm giao cho thần!



Huynh đệ nhà Trương Thị không giống như Tiết Hoài Nghĩa, bọn họ là con nhà quan thật sự, đương nhiên có rất nhiều nhân mạch có thể sử dụng. Bây giờ lại được thánh sủng, rất nhanh sẽ thiết lập được thế lực một phương thuộc về bọn họ. Vì thế, Võ Tắc Thiên mới đem chuyện này giao cho y giải quyết, còn trong quá trình y xử lý việc này, đương nhiên cũng có thể mở rộng thế lực của mình thêm một bước.



Hai huynh đệ trong lòng vui mừng, vội vàng dìu Võ Tắc Thiên lên giường trúc, lại cướp lấy công việc của hai tiểu cung nữ, tự tay lột vải đút cho bà ta ăn. Huynh một câu ngọt đệ một câu ngọt, dỗ cho bà ta dần dần lộ ra vẻ vui mừng. Chỉ là, giữa trán Võ Tắc Thiên mơ hồ lộ vẻ suy tư, từ đầu đến cuối không giải tỏa được.



Trương Dịch Chi để ý được, không nén được hỏi, Võ Tắc Thiên cười nhéo má của y, nói:

- Ta biết ngươi hiếu thuận rồi, không cần phải hỏi, chuyện này ngươi không giúp được đâu.



Võ Tắc Thiên nói xong, liền ăn quả vải trong tay Trương Xương Tông, nhẹ nhàng tựa vào giường, vừa thưởng thức chất dịch ngòn ngọt, vừa hồi tưởng lại những chuyện vừa bàn bạc ở điện Võ Thành. Lông mày hoa râm hơi chau lại:

- Bây giờ Lý Chiêu Đức một hô trăm vâng, có chút... quyền cao chấn chủ rồi...