Say Mộng Giang Sơn

Chương 564 : Ôn Nhu Hương, phường Bình Khang

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Một con bướm trong rừng mưa nhiệt đới sông Mã Tốn Hà vỗ đôi cánh, có thể trong hai tuần sau gây nên một trận lốc xoáy ở châu Texas. Ngự sử đài dấy lên ở các vùng Trung Nam, Đông Nam, Tây Nam lớn như vậy, lại khiến cho cả vương triều Đại Chu nổi lên một trận phong ba chính trị lớn cỡ nào?



Dương Phàm không biết trận sóng gió này rốt cuộc lớn thế nào, nhưng biết nó nhất định không hề nhỏ, dù sao chuyện của hắn đã xong, không cần phải bước chân vào trong cơn lốc xoáy chính trị này, vì vậy hắn rất thông minh tránh khỏi thành Lạc Dương, đi thẳng đến Trường An.



Theo lí mà nói, nếu như lần này phía nam trời yên biển lặng, vậy thì hắn đi thẳng về Trường An cũng không sao, thế nhưng trên đường đi về phía nam xảy ra nhiều chuyện như vậy, một quan viên tận tụy với công việc, hoặc là nói là khôn khéo, giờ phút này việc nên làm nhất chính là trở về Kinh thành, kịp thời xuất hiện trước mặt Hoàng đế.



Bất kể là chờ được hỏi đến, hay là bày mưu hiến kế, đây mới là bổn phận của người làm thần, thế này mới có thể có được Hoàng đế ưu ái, nhưng đối với Dương Phàm sức hấp dẫn còn xa mới bằng ánh mắt nhìn hắn của cốt nhục máu mủ vừa mới ra đời của hắn kia.



Hơn nữa, người theo sát Ngự sử đài, đi dập tắt lửa cả đoạn đường chính là hắn, sau khi hắn liên tiếp chém hai tên Khâm sai, người thuyết phục các thủ lĩnh tù trưởng Diêu Châu, Man Châu và Phan Châu cũng là hắn. Lúc này hồi Kinh, lợi ích không ít, nguy hiểm cũng tuyệt đối không ít, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.



Vì vậy, nhân lúc ngày trước Võ Tắc Thiên không dặn dò rõ ràng, không giải thích rõ ràng lúc Thái Bình công chúa từ Trường An trở về có cần hắn đến hộ tống hay không, Dương Phàm quyết định đi Trường An. Thế nhưng, phong ba không biết lớn thế nào, tránh đến thành Trường An có thể trốn được hay không?



Gió vô hình, mây vô tướng, thế sự vô thường.



Đâu biết bước này của hắn, có thể không giẫm vào một cơn lốc xoáy càng phức tạp và nguy hiểm hơn hay không?



Tới Trường An rồi!



Mới bước vào thành Trường An, Dương Phàm gần như tưởng là trở về Lạc Dương. Tất cả mọi thứ ở đây đều gần giống như Lạc Dương, kết cấu của thành thị tương đương với Lạc Dương, các con đường ngang dọc cũng bị những bức tường cao ngăn cách những phố phường mở ra, cũng là những cây hòe, cây du và cây liễu rủ được trồng ven đường ít nhất là hơn một trăm năm.



Đi thêm vài bước, hắn lại phát hiện ra điểm không giống.



Những rãnh nước ven đường ở đây rộng hơn và sâu hơn ở Lạc Dương, hơn nữa đều là lộ thiên, vì vậy từng con đường đan xen đều phải hình cầu.



Ở đây cũng có hơn trăm vạn người, không hề ít hơn ở Lạc Dương. Thế nhưng đi trên đường phố, thường tạo cho người ta cảm giác dân cư thưa thớt, còn kém xa náo nhiệt so với Lạc Dương. bởi vì thành này lớn hơn Lạc Dương, đường phố cũng rộng hơn ở Lạc Dương.
- Vậy vị cô nương Ba Tư kia đâu?



Tôn Vũ Hiên cúi đầu, buồn bã nói:

- Bị một vị phú thương Dương Châu dùng một lượng châu ngọc lớn đưa đi rồi. Ngày ta đỗ tiến sĩ, vui vẻ đến quán rượu, nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu, hỏi người trong quán, lúc đó như là bị sấm đánh đỉnh đầu...



Dương Phàm cười như không cười, nói:

- Không ngờ Dương Lang trung lại là người đa tình như vậy, chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn mong nhớ nàng ta hay sao?



Tôn Vũ Hiên thở dài nói:

- Người đầu tiên yêu thương, suốt cuộc đời này sao có thể quên được? Ta...



Y vừa nói vừa ngẩng đầu lên, khóe mắt chợt liếc qua vừa đúng nhìn thấy Hồ Phi cô nương, quả tim Tôn Vũ Hiên nhảy dựng lên, mặt không biến sắc, vội vàng chữa lại, bình tĩnh nói:

- Nhưng từ lúc có Hồ cô nương, trong lòng ta không thể có thêm ai nữa.



Dương Phàm cười ha ha nói:

- Lời này của ngươi, hay là giữ lại để thổ lộ với Hồ cô nương đi, nói cho ta nghe thì có tác dụng gì.



Dương Phàm cười lớn thúc ngựa đi, Hồ Nguyên Lễ và Mã Kiều cũng cười trộm, đi theo, sau đó chỉ còn lại Tôn Vũ Hiên nhăn nhó khổ sở đối mặt với Hồ Phi cô nương đang cười ngọt ngào.



Hồ Phi cô nương lông mày cũng cười, mắt cũng cười, giọng nói ngọt đến phát ngấy:

- Người ta đúng là không biết A ca lại có nhiều chuyện cũ phong lưu đến vậy, vị cô nương đó tên Ba Tư đúng không? Nghe không giống như tên người Hán, nàng là người nơi nào, so với người ta, ai xinh đẹp hơn?



Hồ Phi cô nương vừa nói, đôi tay thon dài liền nhéo vào eo Tôn Vũ Hiên một cái. Một lát sau, tiếng kêu chói tai thảm thiết vang lên ở phường Bình Khang, tiếp đến là tiếng hét bi phẫn của Tôn Vũ Hiên:

- Tên họ Dương kia, ngươi đúng là không phải bạn bè chí cốt mà...