Say Mộng Giang Sơn

Chương 565 : Bão táp hồ điệp

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Trước bàn trang điểm, một người thị nữ đứng phía sau Thái Bình công chúa, vuốt vuốt mái tóc dài cho nàng.



Tòa phủ đệ này, ngày trước Thái Bình ở không nhiều, từ lúc nàng còn rất nhỏ, phụ hoàng và mẫu hậu thường di giá Lạc Dương, những năm tháng thơ ấu của nàng mặc dù là sống ở Trường An, nhưng lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, vẫn còn sống trong cung. Đợi lúc nàng trưởng thành, xuất giá, được ban cho tòa phủ đệ này, nàng mới ở Lạc Dương lâu dài.



Nhưng tòa phủ đệ này giữ gìn vô cùng tốt, cho dù nàng không đến Trường An, mỗi năm sẽ đều quan tâm một chút đến việc tu sửa và giữ gìn chỗ này. Lần này sau khi về Trường An, trong phủ chỉ mua thêm một số đồ dùng hàng ngày, cả phủ công chúa liền có hơi người.



Rèm giường trong phòng ngủ rực rỡ, đồ nữ trang chăn gối đều xa xỉ, phía sau sáu tấm bình phong ngọc thạch được mạ vàng và khảm da đồi mồi, chính là một chiếc giường Hồ cực lớn có màn che cao rủ xuống, trên giường đệm chăn mềm mại và thơm phức, vải vóc phát sáng.



Trên bàn trang điểm vân gỗ tử đàn, đặt một chiếc gương đồng chạm trổ hoa ngọc, đang phản chiếc gương mặt xinh đẹp động lòng người của Thái Bình công chúa, tóc mai ôm lấy gò má trắng như tuyết.



Hình ảnh phản chiếu của Thái Bình công chúa trong gương, từ góc độ của nàng, vừa hay có thể nhìn thấy một bóng người ở cạnh tấm bình phong được phản chiếu trong gương.



Người kia đầu đội khăn, mặc trường bào, đứng khom người, là một người nam tử. Người nam tử này đang bẩm báo với Thái Bình công chúa:

- Người của Ngự sử đài xuất kinh, ngông cuồng ngạo mạn, lần lượt bức phản người Ô Man, Bạch Man, Tạ Man và Lý Liêu ở Kiếm Nam Đạo, Kiềm Trung Đạo, Lĩnh Nam Đạo.



Bây giờ những thủ lĩnh Thổ Man đó tới Kinh thành tố cáo tình trạng, bọn họ không chỉ tố cáo Ngự Sử đài, mà còn tố cáo cả những lưu quan địa phương ở đó, nói bọn chúng tham lam vô độ, nói bọn chúng ngồi không ăn bám, Hoàng Cách giận tím mặt, bây giờ đã lệnh cho Chính sự đài điều tra việc này...



Thái Bình công chúa ngồi lẳng lặng, vừa nghe gã bẩm báo, vừa tiện tay mở tráp kính, cửa bên trái của bàn trang điểm nhẹ nhàng mở ra, bên trong trượt ra một tiểu thị nữ làm bằng gỗ, đầu búi tóc, hai tay đỡ phía trước, trong tay cầm những vật dụng như khăn che mặt, phấn, chì kẻ lông mày...



Thái Bình công chúa từ nhỏ đã lấy một hộp trang điểm tử tay người thợ mộc, nghe gã nói đến đây, tay bỗng nhiên dừng lại, nàng chau mày suy tư một lát, chậm rãi nói:

- Nói như vậy, Kiếm Nam Đạo, Kiềm Trung Đạo, Lĩnh Nam Đạo sẽ có một loạt quan viên bị bãi chức rồi!



Thái Bình khoát tay, tiểu thị nữ phía sau ngừng tay, lui xuống một bước.




Một lát sau, một lão già tóc bạc phơ ngồi ở ghế đầu chậm rãi nói:

- Những năm gần đây, chúng ta vẫn luôn nỗ lực đòi lại những thứ mất đi vốn thuộc về chúng ta! Đáng tiếc chúng ta hao tổn sức lực, đã tổn thất một đám người trong khi tranh giành, cho tới nay vẫn không hề có kết quả.



Giọng nói của lão già rắn rỏi mà khàn khàn, nhưng không có ai dám coi lão như một người già không có sức lực, giọng nói của lão vẫn có lực như cũ, ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng như cũ.



Lão dùng ánh mắt lạnh lùng quét trái phải một cái, nhấn mạnh thêm:

- Đây là cơ hội chúng ta phục hưng, một cơ hội khó có được. Có lẽ...là cơ hội cuối cùng của chúng ta!



Lão cũng không nói nhiều lắm, những người ở đây đều là người thông minh, mọi người chắc cũng hiểu ý của lão. Cơ hội này đã quan trọng với mọi người như vậy, vậy thì cho dù là ai trong đó thu được lợi nhiều một chút, ai thu được lợi ít một chút, mọi người đều nên toàn lực ứng phó. Nếu như có ai vì điều này mà phản đối lão, thì đều là kẻ thù chung của mọi người.



Lão Thanh Địch ngồi ở vị trí thứ hai ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói:

- Lão phu năm đó ngao du Đông Hải, từng tới vùng ven biển đẹp như tiên cảnh, thấy người ngư dân bắt cua. Cua có tám chân, lại có hai càng, những sọt làm bằng cành liễu kia không hề mượn lực bên ngoài, cua có thể bò ra ngoài.



Nhưng điều kì lạ là, ngư dân lúc bắt con cua thứ nhất, phải đậy lên cái mai phòng ngừa nó leo ra ngoài, đợi đến lúc cua nhiều rồi, lại không cần phải đậy nữa. Lão phu lúc ấy vẫn là thiếu niên, còn hiếu kỳ, liền đi thỉnh giáo ngư dân, ngư dân cười:

- Con cua nào muốn bò ra, tự có con khác vịn vào để bò ra, bọn chúng không con nào có thể bò ra ngoài được. Lão phu quan sát cẩn thận, quả là thế!



Lão nói tới đây, âm thanh đột nhiên ngừng lại, cười cười nói:

- Ý của Vi Công, ta nghĩ mọi người đều hiểu. Hi vọng mọi người có thể từ bỏ thành kiến, từ bỏ lợi ích của bản thân, dốc sức toàn bộ cho hi vọng chung của chúng ta! Ai muốn làm con cua khiến mọi người không ai leo ra ngoài nổi...



Lão cười ha ha hai tiếng, trong âm thanh có vài phần tiêu điều:

- Vậy thì đó... chính là kẻ địch chung của chúng ta!