Say Mộng Giang Sơn

Chương 569 : Sư tỷ dã man

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


D

Dương Phàm vào Công Tôn phủ, tự thấy nếu không đi gặp chủ nhân thì khá thất lễ. Thiên Ái Nô liền dẫn hắn đi gặp Công Tôn tiên sinh và Bùi đại nương. Đi rẽ đường trái có giao viện, trong có hòn giả sơn, trên hòn giả sơn có tiểu đình, trong đình có hai cô gái, một người bụng to, người kia thì mặc y phục đỏ rực rỡ.



- Tiểu Man, kia là phu quân của muội sao?



Hồng Y nữ khoanh tay đứng ngạo nghễ, hỏi thiếu phụ mang thai.



- Ừm, huynh ấy sẽ là muội phu của tỷ đấy.



Tiểu Man mặt mày hớn hở, biết lang quân còn phải đi chào hỏi chủ nhân, nếu không thì nàng đã sớm chạy xuống đình để gặp nhau rồi.



Hồng y nữ tử nói:

- Tốt lắm! Ta muốn xem hắn có xứng với sư muội của ta không!



- Sư tỷ!



Tiểu Man bật thốt lên, chưa kịp ngăn cản, Hồng y nữ tử đã như một ngọn lửa từ trong đình lao ra như mũi tên bắn về phía Dương Phàm!



Dương Phàm và a Nô sóng vai đi vào trong viện, vừa xoay đầu lại, thấy dung nhan a Nô xinh đẹp như trước, cười nói:

- Sao nàng lại xuất hiện ở cửa vậy, chẳng lẽ là tâm đầu ý hợp, ta vừa đến cửa là biết?



A Nô lườm hắn một cái nói:

- Thật đúng là! Tiểu nương tử của ngươi từ lúc ngươi đi mười tháng hoài thai thì ngày nào cũng đếm xem bao giờ ngươi về, còn phái người để ý giùm nữa. Hiện tại các ngươi hơn ba trăm người trùng trùng điệp điệp vào thành Trường An, chạy một vòng đến Phường Vĩnh Khang trước, rồi một đường đuổi tới phủ Trường An, thanh thế lớn như vậy, ai mà không biết chứ?



Nói đến đây, a Nô nhìn hắn cười nói:

- Coi như ngươi có lương tâm, còn tưởng rằng ngươi muốn đi phủ nha trước rồi với quay về đây chứ.



- Công chúa là bất đắc dĩ gặp, về phần Lạc Dương lệnh...



Dương Phàm mới nói đến đây chợt trông thấy a Nô trợn to mắt, trong con ngươi của nàng xuất hiện ngọn lửa, ngọn lửa càng lúc càng thiêu đốt, càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, nháy mắt gần như là che kín hết con ngươi của nàng.



A Nô đột nhiên giơ tay, tay áo xanh trượt xuống, lộ ra cổ tay thon trắng ngần, nàng vươn hai ngón tay thon dài trắng mịn sờ lên trâm bạc. Dương Phàm và nàng ở Hình Bộ ti gắn bó làm bạn lâu như vậy, đã biết rất nhiều về bí mật của nàng, tỷ như trâm cài tóc của nàng cũng là lợi khí giết người.



Vừa thấy nàng có động tác như vậy, tay Dương Phàm lập tức đáp lên chuôi đao, quay mạnh đầu lại. Đạc sao là một thanh bảo đao, hắn không thể để trên lưng ngựa cho tôi tớ dắt đi được, thanh đao này có thể cắt đứt sợi tóc thổi, hiện đang cắm ở bên hông hắn.


Dương Phàm vội vàng chắp tay thi lễ:

- Đúng là vãn bối. Dương Phàm tham kiến Công Tôn lão bá.



- Tốt, tốt tốt!



Lão đầu nhi mặt mày hớn hở nói:

- Vừa nhìn là thấy một thiếu niên giỏi, tuổi trẻ tài cao, tính tình điềm đạm, chín chắn. Nha đầu Tiểu Man thật là tốt số nha!



Lão đầu nhi không để ý tới con gái nữa, cũng chẳng chút khách khí kéo Dương Phàm, vừa đi vừa cảm thán nói:

- Lan Chỉ đã bị ta chiều đến hư rồi, vẫn là nha đầu Tiểu Man kia nhu thuận biết điều, lão phu vẫn luôn coi nó như con ruột, chỉ hận nó thật sự không phải là con ruột của ta...



A Nô thấy Công Tôn Bất Phàm tự dẫn khách vào thì không đi cùng hắn nữa, mà quay lại cùng Công Tôn cô nương đang tức giận đi đến tiểu đình. Công Tôn Lan Chỉ mang theo kiếm, hầm hầm đi vào tiểu đình, câu nói đầu tiên là:

- Cha ta lại khen muội biết điều hơn ta đấy!



Câu nói thứ hai chính là:

- Lang quân này của muội không tệ đâu, là một hảo hán đấy! Còn mạnh hơn gấp nhiều lần cái đám kia, ta đấu võ chiêu thân, hắn thì làm con rùa rút đầu!



Tiểu Man cô nương nhìn Đại sư tỷ tính tình còn hào sảng hơn nam giới kia, chỉ biết cười khổ liên tục.



Lúc Dương Phàm đi vào phòng khách, phát hiện ở đây có một vị khách.



Nhìn thấy chủ nhân nơi này cùng Dương Phàm tiến vào, vị khách kia đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng lên, mặt mang nụ cười. Người này tuổi xấp xỉ Dương Phà, mặt mày tuấn tú, tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái, mặc áo trong màu xanh trang nhã, áo khoác ngoài trắng tuyết không nhiễm một hạt bụi, cả người khiến cho người khác một cảm giác vô cùng sạch sẽ.



Công Tôn Bất Phàm nói với Dương Phàm:

- Hà hả, nào nào, để lão phu giới thiệu với các ngươi một chút. Vị này là hiền chất vãn bối của lão phu, họ là Độc Cô, tên một chữ Vũ, nhà hắn và lão phu có thông gia, thường qua lại quý phủ của nhau. Độc Cô, vị này chính là Lang trung Hình Bộ Ti đương triều...



Độc Cô thị?



Trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên khẽ xao động.



Dòng họ này tuy rằng không lớn thường thấy, nhưng họ Độc Cô không lớn thường thấy này đã xuất hiện ba vị Hoàng hậu, tuy rằng vị Độc Cô Vũ trước mặt này chưa hẳn là vị Độc Cô thị mà Dương Phàm nghĩ, nhưng nếu hắn ta cũng đang ở Trường An, lại có kết giao với đại tộc Trường An có thân phận không tầm thường là Công Tôn Bất Phàm, thì chưa chắc hắn ta không phải là Độc Cô thị kia?