Say Mộng Giang Sơn
Chương 570 : Biệt lai thương hải sự
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Dương Phàm nghe dòng họ y không tầm thường, mặc dù đối phương hiện là dân thường, nhưng hắn cũng không dám lên mặt, vội vàn bước tới chắp tay cười nói với thanh niên kia:
- Tại hạ Dương Phàm, ta và ngươi đều là vãn bối của Công Tôn lão bá, chúng ta nói chuyện không cần luận chức quan làm gì.
Độc Cô Vũ này cũng là người tính tình phóng khoáng, đại khái cũng không câu nệ Lang trung gì đó, liền cười sang sảng, thuận theo Dương Phàm. Luận tuổi tác, Độc Cô Vũ nhìn trẻ hơn Dương Phàm hơn bốn tuổi, Dương Phàm bèn xưng hô là huynh trưởng.
Quan hệ giữa Độc Cô Vũ và Công Tôn Bất Phàm không hề tầm thường, hôm nay Dương Phàm đến nhà chính là bái kiến theo lễ, cũng không phải là có chuyện gì quan trọng muốn nói, cho nên Công Tôn Bất Phàm cũng không yêu cầu thế chất này tránh đi.
Dương Phàm khách sáo một hồi, sau khi đã cám ơn Công Tôn Bất Phàm đã chiếu cố Tiểu Man rồi, Công Tôn Bất Phàm nói:
- Hiền chất đường xa đến, chắc hẳn là rất nhớ Tiểu Man, lão phu sao có thể kéo ngươi nói nhăng cuội cùng được. Hiền chất đi gặp Tiểu Man đi, nếu ngươi đã đến đây rồi thì phải ở trong quý phủ của lão phu đấy, lát ta và ngươi sẽ tiếp tục nói chuyện nhé.
Dương Phàm vội vàng đứng lên tạ ơn, Độc Cô Vũ cũng đứng lên mỉm cười:
- Độc Cô và Nhị Lang mới quen đã than, hiện ta và ngươi vẫn chưa hết hứng thú nói chuyện, ngày khác Độc Cô thiết yến mời Nhị Lang, hai người chúng ta phải uống rượu trò chuyện say sưa, có được không?
- Dương mỗ sao không dám không nghe!
Dương Phàm vui vẻ đáp ứng, lại mỉm cười chắp tay với y, lúc này mới để người nhà quý phủ Công Tôn dẫn đi gặp Tiểu Man.
Công Tôn Bất Phàm vuốt râu, nhìn theo lưng Dương Phàm, sau khi thu lại ánh mắt, vẫn thấy Độc Cô Vũ đang nhìn theo Dương Phàm, vẻ hơi trầm tư, không hỏi hừ lạnh nói:
- Tiểu tử ngươi đó, ngoại trừ ngày tết thì chẳng đến nhà, đã quên hẳn lão phu là huynh đệ kết nghĩa của cha ngươi rồi, tự nhiên hôm nay ân cần như thế, chỉ sợ cũng không phải là đến thăm lão phu rồi?
Độc Cô Vũ vội vàng giả bộ oan ức, nói:
- Lão thúc, thật là oan uổng cho cháu, hôm nay cháu tới là thật sự thành ý tới thăm lão nhân gia người đấy ạ.
- Khoác lác!
Công Tôn bất phàm mắng một câu, lại nhíu mày, nói:
- Tiểu Man là lão phu nuôi nấng, tuy không phải là con ruột của ta, nhưng ta coi như là con của mình. Dương Phàm là hôn phu của nó, ngươi đừng có gây gì đấy.
Độc Cô Vũ vội nói:
- Lão thúc quá lo rồi, Độc Cô là thật lòng muốn kết giao với Nhị Lang, tuyệt đối không có ý làm tổn hại gì hắn.
Dương Phàm thoải mái cười nói:
- Vậy cũng đúng, đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Dương Phàm biết Công Tôn cô nương “đấu võ chiêu thân” là có mục đích khác, mặc dù thiện cảm với nàng không thay đổi gì mấy, nhưng cũng không chút đề phòng nàng. Bằng không mà nói, thì chỉ dựa vào việc nàng dùng phương thức hoang đường “đấu võ chiêu thân” để gửi gắm chung thân đại sự của mình, thì Dương Phàm đã suy xét đưa Tiểu Man đi an trí ở nơi khác rồi.
Vị Công Tôn đại cô nương này rất ngang bướng, mà không có ai quản được cô ta, Dương Phàm lo lắng cô ta sẽ làm hỏng tiểu Nữu Nữu của mình, vừa nghĩ tới việc an trí nơi khác, Dương Phàm liền nghĩ đến người quen duy nhất của hắn ở Trường An, không kìm nổi hỏi:
- Đúng rồi, sau khi muội đến Trường An, Thẩm Mộc có phái người đến thăm muội không?
Tiểu Man gật đầu nói:
- Có! Hắn có phái người đến thăm muội, thấy muội ở đây rất an toàn mới giảm bớt số lần tới thăm. Tuy nhiên cứ cách một thời gian sẽ có người tới thăm một chút. Đúng rồi, bản thân Thẩm Mộc hiện không ở Trường An, huynh có biết không?
Dương Phàm nói:
- Hôm nay ta vừa đến là đi gặp muội luôn rồi, vẫn chưa liên lạc với y. Y không ở Trường An thì đi đâu? Hay là đi Tây Vực?
Tiểu Man lắc lắc đầu nói:
- Không phải Tây Vực, lúc này xa hơn, hắn đi Tân La.
Dương Phàm kinh ngạc hỏi:
- Hắn đến nơi đó làm gì?
Tiểu Man nói:
- Người hắn phái tới nói cũng không tỉ mỉ, chắc là bởi vì Thẩm Mộc không lộ diện, nên bọn họ mới giải thích với muội một chút thôi. Đại khái là bởi vì Thẩm Mộc phải làm một chuyện gì đó, động tĩnh quá lớn, kinh động tới các trưởng bối, cho nên đã bị trách phạt mệnh hắn đi Tân La làm việc, chắc là để trừng phạt cảnh cáo.
Dương Phàm ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:
- Chuyện này, e là đấu pháp giữa hắn và Khương công tử rồi. Hai người này đấu nhau tại Trường An, đều tự thao túng giá lương thực, khi thì Quan Trung ngàn văn tiền một đấu gạo, khi thì lương thực giá rẻ vô cùng, đã kinh động đến triều đình. Khương công tử đấu pháp thất bại, chắp tay giao ra Trường An, thất bại chạy về Lạc Dương. Thẩm Mộc tuy rằng thu được toàn thắng, nhưng chuyện này thanh thế quá lớn, thế gia không thể nào thờ ơ được.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm chợt nhớ lúc hắn tới Miêu trại, gặp Lâm Tử Hùng trà trộn trong hành thương đã từng nói, nếu hắn tới Trường An, nói không chừng sẽ có một lão nhân gia muốn gặp hắn, trong lòng hắn lập tức dao động, thầm nhủ:
- Hay là Hiển Tông và Ẩn Tông đấu quá gay gắt, chiến các lão già ẩn phía sau tấm màn này cảm thấy đám vãn bối này không đáng tin cậy lắm, kìm nén không đặng muốn rời núi sao?