Say Mộng Giang Sơn

Chương 579 : Mạng của ta, ta làm chủ

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Độc Cô Ninh Kha nhìn thấy ông già này xuất hiện, lập tức trầm tĩnh lại, nàng không biết tại sao ông già này đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng ông ta tới rồi, thì sẽ không xảy ra việc gì nữa, mây bay, gió nhẹ, vạn sự không. Lư Khách Chi lúc này giống như một con mèo nhỏ đang bú sữa mẹ.



Độc Cô Ninh Kha vui vẻ thi lễ với ông già kia, trong giọng nói lộ ra sự ngây thơ đối với bề trên:

- Ninh Kha ra mắt Lý lão thái công. Không biết Lý lão thái công có được bảo bối gì?



- Ha ha, lão phu đào được bảo bối đó nhưng phí rất nhiều công sức, con thấy nhất định vui mừng. Lão phu trước tiên phải giữ bí mật đã, không nói cho con biết, đợi con thấy rồi mới kinh ngạc.

Ông già nói xong, quay đầu nói:

- Hai người các ngươi hôm nay là ai thiết yến mời khách vậy?



Độc Cô Vũ tiến lên một bước, khoanh tay đáp:

- Lão thái công, là cháu khoản đãi khách đấy ạ.



Ông già cười ha ha nói:

- Vậy được, ta phải đi ngậm uống một chén rượu với ngươi mới được.



Lão thiên tử nói xong rồi, lại nói với Ninh Kha:

- Nha đầu, con cũng tới, ngồi với lão phu đi.

Nói tới đây, ông ta mới liếc nhìn Dương Phàm, cười híp mắt nói:

- Người bạn nhỏ này là bạn của Ninh Kha sao, vậy cũng tới đấy đi.



Ông già nói xong, lại bước chân giống như con hạc, một đôi guốc gỗ cao lẹp bẹp đi tới, đi đến bên cạnh Lư Khách Chi, dưới chân nện bước không ngừng, trong miệng nói:

- Còn cả ngươi nữa.



Độc Cô Vũ quay đầu nhìn Ninh Kha, lại nhìn Dương Phàm, Ninh Kha hiểu ý gật đầu với y, Độc Cô Vũ lúc này mới đuổi theo ông già. Lúc này y đã hoàn toàn yên tâm, có lão nhân gia ở đây, trừ phi Lư Khách Chi điên rồi, nếu không sao dám động võ nữa, trong trường hợp đó việc này giải quyết như vậy sao? Khó, khó đó.



Độc Cô Ninh Kha quay người nhin Dương Phàm, trên mặt liền lộ ra vài phần vui mừng, dịu dàng nói:

- Độc Cô Thế gia tiếp quý khách, thực sự rất xin lỗi, vẫn mong Dương huynh đừng trách.


Lão già vuốt râu, mặt mày hớn hở nói :

- Là Lục khỉ! Ha ha, chiếc đàn cổ này, hôm nay là thuộc về ta rồi.



- Thật sao?

Ánh mắt Ninh Kha cô nương sáng lên:

- Là Lục Khỉ của Tư Mã Tương Như từng tấu khúc “Phượng cầu hoàng” sao? Cháu muốn xem!



Lão già đắc chí mà nói:

- Con muốn xem cũng được, nhưng không được phép đòi hỏi lão phu! Ha ha, đợi lão phu chơi đủ rồi, ừm..., đợi sang năm khi sinh nhật con, lão phu sẽ tặng nó cho con như một món quà sinh nhật.



Ninh Kha vui vẻ ra mặt nói:

- Nhất ngôn cửu đỉnh.



- Ai.., ta còn có thể nói dối hay sao, đợi sinh nhật năm tới của con, Lục Khỉir này chính là thuộc về con! Ha ha,…



Lão già vừa nâng chén, Độc Cô Vũ và Lư Khách Chi lập tức bưng chén lên, Dương Phàm lại không cử động, đôi tay hắn đặt trên án, ánh mắt lạnh lùng.



Khi lão già nhìn sang hắn, Dương Phàm nghiêm mặt nói:

- Tiền bối, hôm nay vốn là Độc Cô huynh mời ta tới dự tiệc, tiền bối giọng khách át giọng chủ cũng không sao, vãn bối đương nhiên là nhận ra thân phận tôn quý của tiền bối.



Độc Cô Vũ kinh ngạc, lặng lẽ kéo áo của hắn.



Dương Phàm không để ý, nghiêm nghị nói:

- Tiền bối tại sao tới, vãn bối không biết, nhưng là Lư Khách Chi tụ chúng ám sát vãn bối, tin rằng tiền bối không phải không phát giác điều gì. Hôm nay tiền bối kéo bọn ta tới đây, ha ha, “nói chuyện cầm, thưởng rượu, việc này có thể không giải quyết được gì sao? Sự tình liên quan tới tính mạng của Dương mỗ, liên quan tới kỷ cương quốc pháp, lão nhân gia, thể diện của ông lớn như vậy, cục diện này, cũng không trấn áp được ta đâu.