Say Mộng Giang Sơn

Chương 580 : Mạng của ta, ta làm chủ (2)

Ngày đăng: 20:55 18/04/20


Dương Phàm cười lạnh một tiếng nói:

- Trong lòng tiền bối, học là hoặc là hành vi của bọn vãn bối như là một trò chơi, còn không biết tiền bối thực sự dành được cái đàn cổ, nhưng trong lòng vãn bối, tất cả danh khí khắp thiên hạ đều chất đống cùng một chỗ, cũng không quan trọng bằng tính mạng của vãn bối.



Dương Phàm chỉ về phía Lư Khách Chi, lạnh lùng nói:

- Tin rằng tiền bối cũng nhìn ra, Lư Khách Chi giết không được ta thì không chịu để yên! Còn ta cũng không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. . Giết quan cũng giống như tạo phản, can hệ bên trong rất lớn, ta khuyên tiền bối không biết việc này, thì nên rời đi. Nếu tiền bối có lòng gánh vác, vậy phải cho vãn bối một cách nói rõ ràng.



Lý lão thái công nghe xong, trong mắt già nua có chút lóe lên, Ninh Kha cô nương thấy ánh mắt của Dương Phàm cũng không kìm nổi sự lóe lên tia sáng kỳ dị. Khi Lý lão thái công tới thực sự không biết ở đây xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này sao lão có thể không biết? Lão và Ninh Kha cô nương kẻ xướng người họa nói chuyện đồ cổ danh khí, nói tới cùng chính là muốn hòa hoãn không khí, sau đó lại từ từ giải quyết việc này.



Dù sao, cho dù Lư gia làm việc ngang ngược như vậy, nhưng Lư gia và các thế gia quyền quý là vui buồn cùng hưởng, còn phía sau Dương Phàm là triều đình, cũng không phải là một phần tử tùy ý trêu chọc vào. Trừ phi họ từ bỏ việc giết chết Dương Phàm, bằng không thì phải giải quyết thích đángviệc này, để khỏi phải hao phí kế hoạch đã bày ra.



Nhưng thật không ngờ, Dương Phàm căn bản không quan tâm tới thế lực mà họ thể hiện ra ngoài, hắn rõ ràng đang ở thế hạ phong, thậm chí giải quyết những người tù tội, nhưngkhông ngờ còn dám gây sự, chủ động làm rõ việc này.



Lư Khách Chi hiện lên vẻ tàn ác trên mặt, cười lạnh nói:

- Lư mỗ nể mặt Lý lão thái công, vốn muốn để ngươisống lâu hơn một chút, không ngờ ngươi lại sốt ruột như thế! Ngươi không tha cho ta ư, hay là ta không tha cho ngươi đây? Phù Dung viên này, hôm nay ngươi vào được mà không ra được.



Lư Khách Chi nâng chén đặt mạnh trên bàn, thủ hạ bốn phía còn có cả võ sĩ thân giấu kình nỏ lập tức tiến lên phía trước một bước, chỉ có bốn thị vệ vẫn không động đậy như trước. Độc Cô Vũ cũng có thị vệ, tám thị vệ thấy tình hình lập tức đặt tay vào kiếm, bỗng tiến lên một bước, đối chọi gay gắt.



Vừa rồi còn là cười nói, hòa hợp êm thấm, lúc này lại là giương cung bạt kiếm, sát khí nghiêm nghị.



- Các ngươi làm gì vậy? Không coi ta ra gì, đúng không?

Lý lão thái công lạnh lùng khiển trách một tiếng, ngăn hai bên lại, liền đặt chén rượu xuống, nhìn Dương Phàm, thở dài nói:

- Ai! Ta vốn muốn giả bộ hồ đồ, hậu sinh ngươi không chịu tha người à.



Dương Phàm không nói, đôi mắt chỉ lầm lẫm theo dõi ông ta.



Lý lão thái công trầm ngâm một lát, vuốt râu nói:

- Việc này, lão phu cũng rất khó xử! Không bằng thế này, lão phu bắt tiểu tử Lư gia trịnh trọng xin lỗi ngươi, lại tặng ngươi hậu lễ, thề từ nay về sau không gây khó xử cho ngươi nữa, thế nào?



Dương Phàm còn chưa nói xong, Lư Khách Chi đã biến sắc:

- Lão thái công, không được! Cháu kính trọng thái công, nhưng việc này, cháu không đồng ý.



Sắc mặt Lý lão thái công trầm xuống, trách mắng:

- Ngươi có gì không thể đồng ý? Ngươi muốn giết quan tạo phản à? Nếu giết người có thể giải quyết vấn đề, còn tới lượt ngươi động thủ sao? Ngươi thật sự kém hơn đại huynh của ngươi hàng trăm lần! Không có gì xuất sắc! Lời của lão phu, ngươi cũng dám ngỗ nghịch hả?



Lư Khách Chi đỏ bừng mặt, lại cắn răng nghiến lơi nói:

- Lão thái công nói thế nào cũng được, duy chỉ có việc này, cháu không đồng ý! Việc này là việc giữa Lư gia cháu và tên họ Dương kia, xin Lý lão thái công không nên hỏi tới.



Lão nhân gia tức giận, trợn mắt nói:

- Lão phu hỏi ngươi thì làm sao?



Lần này, Lư Khách Chi không nói gì, Dương Phàm cướp lời nói:

- Ý tốt của lão nhân gia, vãn bối xin nhận. Nhưng việc này, vãn bối cũng cho rằng, tiền bối vẫn không nên đếm xỉa tới thì tốt hơn.



Lý lão thái công thu lại vẻ giận dữ, thản nhiên nói:

- Thiếu niên có can đảm, có nhận thức, đương nhiên là việc tốt, nhưng có khi cũng không nên quá mức kiêu ngạo. Ngươi tuy là quan, Lư gia này cũng không phải dễ để ngươi chọc tới.



Lý lão thái công nói:

- Không cần nói là ngươi, bao nhiêu năm nay, từ Thái tông hoàng đế tới Cao tông hoàng đế, lại tới Thánh mẫu thần hoàng hiện nay, sau lưng những thế gia chúng ta đây luôn có việc đối nghịch với họ, việc chống đối hiện nay cũng vậy, chúng ta không phải vẫn tốt sao?



Chúng ta không muốn tạo phản, Hoàng đế cũng hiểu bọn ta sẽ không tạo phản, Hoàng đế muốn áp chế chúng ta, nhưng lại không xa nổi chúng ta, chúng ta cũng vậy, không thể tùy ý để Hoàng đế áp chế, lại cũng không rời được Hoàng đế! Ha ha, đại giang hồ này, yêu ghét, địch ta, căn bản không phân rõ, lùi một bước, trời cao biển rộng.



Dương Phàm cười nói:

- Vãn bối cũng muốn lùi một bước để trời cao biển rộng, nhưng hiện giờ vãn bối muốn lùi, thì sẽ rơi vào trong hồ đấy. Đạo lý mà lão nhân gia nói không cùng cách nghĩ của vãn bối, vãn bối làm việc rất đơn giản, nghĩ cũng đơn giản, ai muốn ta chết, ta phải để người đó chết! Vãn bối chỉ muốn một sự thái bình.
Hai mắt Dương Phàm híp lại, ánh mắt giống như đao thép, đâm vào mắt lão:

- Ông thật sự có chứng cứ sao? Ông cảm thấy đến lúc đó ai có thể đứng ra làm chứng thay cho ông? Bác Lăng Thôi, Thanh Hà Thoi, Lũng tây Lý, Triệu Quận Lý, Huỳnh Dương Trịnh hay là Thái Nguyên Vương? Ông tưởng bọn họ sợ Hoàng đế không biết các Thế gia đang liên thủ với nhau để giở trò ngay dưới mắt bà ta sao? Ha ha, ha ha ha.



Dương Phàm cười lớn, khí phách cuồng ngạo không chút kiêng nể gì giống như Lư Khách Chi vừa nãy.



Nhưng hắn có tư cách cười, bởi vì bây giờ một lời có thể quyết định sự sống chết của người khác chính là hắn.



Chỉ cần hắn muốn, bây giờ hắn có thể hủy diệt cả một Thế gia ngàn nămThế gia!



Chứng cớ?



Đâu có chuyện chứng cứ!



Lư thị nếu dám liên quan vu cáo tới Thế gia khác, lập tức sẽ bị tất cả các Thế gia vứt bỏ, cho dù lão có chứng cứ, cũng không thể tồn tại. Cho dù lão thật sự có chứng cứ, không muốn biến mâu thuẫn trở lên gay gắt tới vị Hoàng đế ngươi chết ta sống và thế gia cũng sẽ rất có ăn ý với nhau không buồn nhìn nó, hủy diệt nó, đến lúc không chỉ Hoàng đế muốn giết hết Lư thị, ngay cả các Thế gia khác cũng sẽ ném đá xuống giếng, khiến cho Lư gia mãi mãi không thể siêu sinh.



Hoàng đế không nhưng giết hết Lư thị, thay đổi triều đại mà không diệt hết được Lư thị, nhưng nếu Thế gia khác cũng xem Lư thị như kẻ thù, Lư thị thực sự sẽ bị nhổ tận gốc. Đạo lý này, Lư Trọng Già vẫn rất hiểu, lão chỉ là muốn hù dọa Dương Phàm mà thôi. Nhưng thiếu niên này, vẻ mặt thật sự dễ dàng nghiền Đại thế gia Lư thị nát như phấn được.



Lư Trọng Già sắc mặt nhợt nhạt, lại lùi ba bước, sống lưng hoàn toàn còng xuống, ánh mắt cầu viện chỉ có thể hướng về phía Lý Mộ Bạch.



Lý Mộ Bạch thở dài:

- Sớm biết có ngày hôm nay, sao phải có lúc đầu?

Lại nghĩ lại, còn nói gì là lúc trước, hôm nay, trước ngạo mạn, sau cung kính, đủ loại đột biến, cũng không những là giờ này ngày này, trong chớp mắt biến hóa mà thôi.



Lý Mộ Bạch chỉ có thể cười khổ một tiếng, guốc gỗ lẹp xẹp, đi tới trước mặt Dương Phàm, thấp giọng nói:

- Tiểu lang quân, tìm người khoan dung độ lượng, lời nói lúc trước của lão phu, bây giờ có thể làm được rồi, lùi một bước trời cao biển rộng, hà tất làm liều để hai bên cùng chịu thương vong.



Tuổi tác, thân phận, danh vọng, địa vị của Lý lão thái công cho dù lên triều kiến gia cũng không cần thăm viếng, Hoàng đế còn phải ban cho chỗ ngồi, nhưng những lời của lão với Dương Phàm đã gần như là lời nói khép nép năn nỉ rồi, Dương Phàm vẫn bất động như cũ.



Dương Phàm quay người đi về chỗ của mình, khoanh chân ngồi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bình tĩnh nói:

- Vãn bối cũng vẫn là lời nói lúc trước, ta cần một câu trả lời thỏa đáng.



Vừa rồi nghe Lý lão thái công thấp giọng không nói ra lời, Cô Độc Vũ hận không thể gật đầu thay cho Dương Phàm. Hiện giờlại nghe hắn nói như vậy, Cô Độc Vũ gấp không nhẫn nại được nữa, đang định mở miệng khuyên hắn, chợt thấy tiểu muội đang được thuyền nương dìu đỡ kia lại lắc đầu, trong lòng Co Độc Vũ khẽ động, lời nói tới cửa miệng rồi liền nuốt lại.



- Thình thịch…



Cầu thang phát ra tiếng nổ lớn, giống như từng nhát trống trận, đập vào trái tim mềm yếu của mọi người. Ba đội cấm vệ toàn thân mặc áo giáp xếp thành hai hàng tay ấn chuôi đao, đằng đằng sát khí đi lên lầu. Khôi giáp nặng mấy chục cân, thêm vào đó là dáng người của họ, không cố ý dậm chân nhưng tiếng bước chân kia rất kinh người.



Ba người bước lên lầu, hai mắt uy nghiêm quét qua một lượt, liền đặt trên người Dương Phàm đang ngồi khoanh chân.



Một người ở giữa ôm tay nói:

- Mạt tướng phục mệnh tới đây, đợi Khâm sai ra lệnh.



Người này toàn thân giáp trụ, chùm tua rua trên đỉnh mũ đỏ như máu, ngực tròn phập phồng, miếng lót vai đầu hổ vì động tác ôm quyền, giống như là mãnh hổ ngáp một cái, lười biếng dính máu. Mặt gã có hộ giáp bằng huyền thiết đen tuyền áp chặt vào, chỉ lộ ra ánh mắt tràn đầy anh khí.



Dương Phàm giương mắt nhìn gã một cái, ánh mắt rủ xuống, không kìm nổi lại nâng lên.



Hắn biết đây là Mã Kiều, chỉ là không ngờ Mã Kiều luôn cà lơ phất phơ lại trở nên nghiêm túc, lại trở nên đằng đằng sát khí như vậy, không nhịn nổi mà nhìn gã một cái, lúc này mới trùng mắt xuống, nhẹ nhàng xua tay.



Ba người Mã Kiều lùi sang một bên, giầy quân đồng thời rơi xuống đất “bang” một tiếng, lại đứng thẳng như cọc gỗ tại chỗ.



Dương Phàm “ trong lúc nguy cấp” chỉ cần một câu trả lời thoả đáng.