Say Mộng Giang Sơn
Chương 588 : Nụ cười khuynh thành
Ngày đăng: 20:55 18/04/20
Dương Phàm được mời đến Độc Cô thế gia, ngụy trang bằng việc do bệnh bộc phát nặng mà Độc Cô thế gia mời danh y đến khám vừa chữa trị cho hắn.
Đợi khi Dương Phàm đến Độc Cô thế gia, đương nhiên là không có danh y nào xem mạch hỏi bệnh hắn cả, cũng chẳng có ai sắc thuốc cho hắn uống, cái hắn được ăn là các món ăn mỹ vị do Độc Cô thế gia chế biến, cái hắn được uống chính là rượu ngon Tam Lặc Tương.
Tiệc rượu xong, chủ nhân còn trải chiếu trúc dài trong hoa viên, cùng hắn uống sữa, ăn pho mát, trò chuyện vui vẻ.
Độc Cô thế gia tuy lớn nhưng không phải toàn bộ tộc nhân đều ở cùng một chỗ, các chi các phòng đều ở các nơi tại Trường An, huynh muội Độc Cô bởi vì là đích tôn, cho nên cùng với mẫu thân ở tại tổ trạch lớn nhất. Đương nhiên, nguyên nhân là đích tôn cũng không phải là quan trọng nhất, nếu như y không phải là Gia chủ của Độc cô thế gia, thì vẫn phải ra ngoài an bài một nơi ở khác mà dành nơi này cho chủ nhân chân chính của Độc Cô thị.
Dương Phàm còn được gặp mẫu thân của huynh muội Độc Cô Vũ, bề ngoài của bà nhìn vẫn còn rất trẻ, như là mới chỉ hơn Dương Phàm ba bốn tuổi thôi, nhưng bởi vì cách ăn mặc, cách nói năng và khí chất của bà thể hiện của một bậc trưởng bối. Ninh Kha thật ra chỉ kém Dương Phàm khoảng bốn năm tuổi, nhưng nhìn bề ngoài lại như nhỏ hơn hắn sáu bảy tuổi, hẳn là bởi nàng được di truyền khuôn mặt đẹp và thể chất trẻ lâu của mẹ nàng. Độc Cô Ninh Kha cũng không dùng cơm tiếp khách, lúc Dương Phàm và Độc Cô Vũ trò chuyện ăn uống tại hoa viên, nàng trò chuyện với mẫu thân. Hai mẹ con đứng cùng nhau, tựa như đôi tỷ muội kiều diễm. Độc Cô phu nhân ngồi cùng con gái một lúc, hàn huyên với Dương Phàm vài câu, rồi đứng dậy cáo từ.
Độc Cô phu nhân vừa đi, Ninh Kha thè lưỡi, nghịch ngợm nói:
- May mà hôm nay Nhị lang tới nhà làm khách, giải vây thay tiểu muội đó.
Dương Phàm hỏi:
- Xin chỉ giáo cho?
Độc Cô Vũ hiểu ý cười:
- Sao vậy? Mẫu thân đại nhân lại nổi hứng muốn muội vẽ tranh à?
Ninh Kha khổ sở nói:
- Mẫu thân đại nhân muốn đánh đàn.
Thấy Dương Phàm lộ vẻ thông cảm, Ninh Kha cười:
- Nghe mẫu thân đại nhân nói, ta vừa sinh ra thì đã phải uống hoàng liên rồi, nói là có thể thải độc, mẫu thân còn nói, trẻ con mới sinh ra chưa từng được nếm bách vị nhân gian, khi đó nếm được chút đắng khổ thì vẫn chịu được, sau này uống nhiều mới thấy đắng. Hì hì, với ta mà nói, có lẽ chính là vì hôm nay rồi.
Độc Cô Vũ cố tình thêm một câu:
- Ta cùng với muội sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng từng ăn hoàng liên, sao đến giờ ta vẫn thấy đắng không chịu nổi?
Nói đến bên miệng lại nhớ tiểu muội nhiều năm chịu khổ, trong ngực đau xót, câu trêu đùa điều hòa bầu không khí này đúng là không nên nói ra.
Một đứa trẻ mới sinh ra đã yếu ớt mà phải uống hoàng liên, đây là một phong tục của một số ít địa phương lưu truyền từ xưa tới nay, để thải độc trong thai vân...vân, sợ là lời nói vô căn cứ, nhưng truyền thống đã vậy rồi, hậu nhân đương nhiên phải tuân theo. Dương Phàm cũng không biết lúc mình mới sinh ra có uống hoàng liên không, song thân phụ mẫu cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với hắn. Chỉ là nghe những lời này của Ninh Kha, trong lòng hắn cũng cảm thấy chua xót khổ sở vô tận, ngẩng lên nhìn, thấy trên đầu mình có nhiều nhánh cây lê có quả lê chín vàng óng rũ xuống, hắn thuận tiện nói:
- Uống thuốc luôn đắng, để ta hái một quả lê xuống để Ninh Kha cô nương ăn cho mát họng.
Lê đầy cây, chỉ cần đứng lên với tay là có thể chạm tới, nhưng Dương Phàm là vì một nụ cười của Ninh Kha cô nương, sao có thể chỉ làm như vậy thôi, vậy là hắn triển khai thân mình, mượn lực thắt lưng nhảy lên đến đỉnh cây lê, thò tay hái một quả lê chín, mũi chân đạp vào ngọn cây lê lăng không bật ra, đáp nhẹ xuống trước mặt Ninh Kha cô nương.
Thân pháp này rõ ràng rất cao cường, dù Ninh Kha cô nương không phải là người tập võ, nên cũng không thấy hứng thú, hơn nữa cao thủ quyền thuật của Độc Cô thế gia không ít, người có khinh công cao tuyệt như vậy Ninh Kha cô nương cũng đã gặp rồi, cũng chẳng thấy hiếm lạ, nhưng Dương Phàm dựa thế một đạp, mũi chân điểm ở trên thân cây đã làm rất nhiều quả lê chín rơi xuống. Bàn dài của Dương Phàm và Độc Cô Vũ ngồi đặt ngay dưới gốc cây lê, quả lê rơi xuống giống như mưa đá, có hai quả rơi trúng đầu Độc Cô Vũ, Độc Cô Vũ kêu "ái" một tiếng, vội vàng ôm đầu, Ninh Kha thấy vậy buồn cười quá, liền bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của nàng chân thật trong sáng giống như một đứa trẻ, trong thánh thót có chút khàn khàn, bởi khó cất được tiếng cười to, nàng lại bị ho vài cái, mặt đỏ bừng lên, nhưng đuôi lông mày khóe mắt của nàng vẫn hiện lên ý cười.
Ở trước mặt người khác nàng luôn thể hiện là một tiểu thư khuê các cao quý ưu nhã, ôn nhu hiền thục, lúc không ai thì lại là nữ tử kiên cường chịu đựng những cơn đau dày vò và sự tịch mịch, nhưng nàng cũng là một cô gái thích vui cười. Lê rơi vào đầu rất đau, Độc Cô Vũ xoa đầu, mặt đau khổ định nói vài câu, bỗng thấy tiểu muội cười xán lạn, trong lòng chợt trào dâng một sự cảm động.
Y đã bao lâu rồi không thấy tiểu muội song sinh cười như vậy, nếu như biết cách đùa này khiến nàng vui vẻ, thì dù vài quả rơi vào đầu y cũng không vấn đề gì.