Say Mộng Giang Sơn

Chương 601 : Trục lộc

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Khương công tử hồn bay phách lạc, chỉ mải nghĩ đến hậu quả đáng sợ một khi Dương Phàm nắm được trong tay quyền lực này, nhất thời không nhớ tới nếu Dương Phàm chủ trì chuyện đó, rất nhiều quan viên được phái đến Nam Cương đều nhờ vào sự tiến cử và khảo nghiệm đánh giá của Dương Phàm, khả năng khống chế của hắn với Nam Cương chắc chắn sẽ tăng lên nhiều, mà Dương Phàm và Thẩm Mộc lại là đồng minh, lúc đó ý đồ dự định tạo lập một cửa ngõ vận chuyển ngựa mới của Khương công tử y cũng sẽ tan thành mây khói.



- Công tử?



Người kia đứng đợi hồi lâu, không thấy công tử có động tĩnh gì, bèn thử gọi một tiếng thăm dò.



Khương công tử hít một hơi dài, trầm giọng nói:

- Tần mất con hươu, thiên hạ cùng nhau truy đuổi! (1) Con hươu này, ngày nay lại nằm trong tay Dương Phàm. Hươu không phải là của hắn, nhưng hắn lại có thể xua hươu về hướng ai, ai có thể gặm được nhiều thịt. . . Việc này nếu chuẩn bị không tốt, hắn sẽ tan xương nát thịt, kể cả miếng thịt mỡ béo bở đó, cũng bị lũ sài lang hổ báo ùn ùn kéo đến nhai nát, nhưng nếu làm tốt. . .



Sắc mặt Khương công tử trở nên u ám, hồi lâu sau mới hơi khàn giọng nói:

- Ta biết rồi, gọi Viên Đình Vân đến gặp ta!



Người đó thở dài một hơi, đáp lời rồi rời đi.



Khương công tử lại xua xua tay nói với người đứng sau:

- Ngươi đi đi, cứ theo những gì chúng ta nói ban nãy mà tiến hành!



Người phía sau ôm quyền vái chào, rồi cũng tựa như một cơn gió, cuốn theo lá phong rải khắp mặt đất lặng lẽ rời đi.



Khương công tử chầm chậm ngẩng đầu lên, tự lẩm bẩm với chính mình:

- Sao lại có thể như thế? Lẽ nào ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn? Ta đã bảo thượng thư Kiều Văn Đạt dâng tấu vạch tội hắn, tố cáo việc hắn tham luyến nữ sắc, ở mãi Trường An không về. Với tác phong lạnh lùng nghiêm nghị từ trước đến giờ của nữ hoàng đế, đáng ra phải nghiêm khắc trừng phạt mới đúng. Nhưng tại sao. . . hắn không những chẳng bị đánh trở về nguyên hình, mà lại còn được trọng dụng?



Khương công tử tuy thông minh, nhưng lại bị ràng buộc bởi thân phận địa vị, vừa không hiểu được toan tính trong lòng đế vương, lại đánh giá sai tình thế trước mắt. Nếu lúc này thiên hạ thái bình, trong triều sóng yên biển lặng, Dương Phàm vì việc tư mà bỏ bê việc công, với sự chú trọng của Võ Tắc Thiên với giang sơn của bà mà nói, quyết sẽ không dung tha cho thứ đại thần thế này, chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc, răn đe cảnh cáo.



Nhưng với cục diện trước mắt, tác dụng của Dương Phàm lại hơn xa so với khuyết điểm của hắn, đối với Võ Tắc Thiên càng thêm hữu dụng. Thế thì hắn có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, lại càng khiến cho Võ Tắc Thiên cảm thấy đây là người có thể phó thác: Người có khuyết điểm, mới không đáng sợ.



Đương lúc Võ Tắc Thiên đang khổ sở vì chuyện này không có cách nào giải quyết một cách hoàn hảo thì Liễu Tuẫn Thiên lại dâng mật thư, Dương Phàm liền rơi vào tầm ngắm của bà. Nghĩ đến lòng trung thành của hắn, sự thân cận của hắn với gia tộc họ Võ, mối giao tình của hắn với thủ lĩnh các bộ tộc phía Nam, lại thêm bản năng thù hằn và chống đối của một người xuất thân nghèo hèn như hắn với hào môn thế gia. . .
- Thời gian ngắn chút còn dễ nói, một khi thời gian lâu dài, hắn không những tự mình hòa nhập vào trong, mà con cháu hắn, đời đời nhà hắn đều sẽ trở thành một phần tử quan trọng. Hắn không phải là người của chúng ta, nhưng trong tương lai hắn ắt hẳn sẽ có một gia tộc cắm rễ trong thừa tự đường. Làm sao đảm bảo gia tộc của hắn từ đầu đến cuối đều cùng chung lợi ích với chúng ta, để cho chúng ta sử dụng?



- Thế thì cứ biến hắn thành người của chúng ta!



Từ bên cạnh một giọng nói vang dội đột nhiên vang lên. Lý Mộ Bạch và Trịnh lão thất kinh hồn vía, đột ngột quay đầu lại nhìn. Đừng thấy nơi đây giống như một túp lều nơi ở của ẩn sĩ giữa núi rừng, nhưng bên ngoài đã sớm sắp đặt tay chân. Hai người họ ở đây nghị sự, trong vòng ba dặm sung quanh đều không thể có người nào khác, trừ phi tu luyện đến mức thiên nhãn thông, thuận phong nhĩ, còn ai có thể trông thấy bóng dáng của bọn họ, nghe thấy tiếng của bọn họ?



Quay đầu lại nhìn, thì trông thấy một lão già râu bạc chống một cây gậy, đang phùng mang trợn mắt đi về phía họ. Ông lão này thân thể lại cực kỳ cường tráng. Hai người Lý Mộ Bạch đồng thời thở dài một hơi. Người đến là nhân vật đứng đầu của Vương thị ở Thái Nguyên.



Lý Mộ Bạch cau mày nói:

- Lão già ông sao lại đến đây? Cẩn thận bị mật thám triều đình thăm dò được tin tức, dẫn đến cảnh giác.



Vương lão đầu nặng nề hừ một tiếng, chống gậy đi đến đứng trước mặt họ, nói:

- Lão phu không đến, mặc cho hai lão già các ông ở đây tranh luận sao? Các ông vội, vuột mất cơ hội này, các ông vẫn còn cơ hội khác, nhưng nhà họ Vương ta lại cực kỳ coi trọng chuyện này. Xem ra đây là then chốt để Vương gia ta lại một lần nữa vùng dậy.



Điều Trịnh lão quan tâm là làm thế nào để biến Dương Phàm thành người của mình, liền vội vàng hỏi:

- Lão Vương, ông thử nói xem, làm thế nào để biến hắn thành người của mình?



Vương lão hạ giọng nói:

- Việc này không phải rất đơn giản sao? Đám cháu gái của khuê nữ nhà lão phu vẫn còn hơn mười đứa, cứ tùy tiện chọn lấy một đứa gả cho hắn, hắn không phải đã là người của chúng ta rồi sao?



Chú thích:



(1) Tần thất kì lộc, thiên hạ cộng trục chi: ý nói nước Tần mất ngôi vị đế vương, cả thiên hạ liền lao vào tranh giành (mục Hoài Âm Hầu liệt truyện – Sử Ký Tư Mã Thiên). Vậy nên trục lộc có nghĩa là tranh giành, giành giật.



(2) Ý chỉ điều kiện chín muồi thì ắt hẳn sẽ thành công.