Say Mộng Giang Sơn

Chương 603 : Cảnh báo

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Ngọn đuốc như ánh trăng tỏa ánh sáng êm dịu trải xuống đầu giường.



Dương Phàm ngồi bên cạnh giường, mở to mắt nhìn với vẻ kính nể. Trước mặt hắn giờ đây là một viên thịt lớn tròn vo, viên thịt thỉnh thoảng lại khẽ động đậy, khi thì sang trái, khi thì sang phải. Mỗi khi nó có động tác gì, vẻ kinh ngạc, hiếu kì, vui sướng, thích thú trên mặt Dương Phàm lại thay nhau xuất hiện.



Tiểu Man nằm trên giường, lưng dựa vào chiếc đệm mềm mại, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nàng khẽ vuốt ve bụng, nhưng lại sợ cản tầm nhìn của lang quân, nên chỉ khẽ vuốt ve bên mép bụng.



- Thằng nhóc đang làm gì ở trong đó vậy?



Dương Phàm hiếu kì hỏi. Dương Phàm lúc này, không phải là một hiệp khách giang hồ coi trọng nghĩa khí, cũng không phải là một vị đại thần triều đình quyền cao chức trọng, hắn cười toe toét, lời nói thốt ra đầy tính trẻ con.



Tiểu Man khẽ cau mày, phỏng đoán:

- Muội cảm thấy... đứa nhóc đang dùng tay khẽ chọc chọc, hết cái này đến cái khác, giống như gà con mổ vỏ trứng vậy. Ai ya...



- Sao vậy?



Dương Phàm căng thẳng, Tiểu Man lại cười khanh khách:

- Đứa bé vừa đá muội một cái!



Nàng cười, bụng khẽ rung động, đứa nhóc trong bụng tựa như cũng phấn khởi theo, nghịch ngợm đấm chỗ này đá chỗ kia như túy quyền, Dương Phàm khẽ phủ bàn tay lên bụng Tiểu Man, cảm thấy đứa nhóc quyền cước có lực, trước là mặt mày hớn hở, sau đó lại có chút căng thẳng nói:

- Đêm nay cậu nhóc quậy phá dữ quá, có cần phải tìm đại phu đến xem thử không?



Tiểu Man không để tâm nói:

- Không cần đâu, mấy ngày trước lúc huynh không có ở đây, cậu nhóc còn quậy phá dữ hơn bây giờ nữa, muội cảm thấy sắp sinh rồi. Huynh không cần lo lắng, đại nương đã mời đại phu đến, bà đỡ cũng đã được mời đến phủ rồi, nếu bên muội có tình hình gì, họ sẽ lập tức qua ngay.



Dương Phàm lúc bấy giờ mới yên tâm, xoay người lấy bát thức ăn khuya đang bị bỏ quên trên bàn. Đây là cháo hạt dẻ táo đỏ. Gạo nấu cháo là loại gạo của Lư thành. Hạt gạo sáng như bạch ngọc, cháo nấu ra nhìn như sữa, bóng lẫy thơm phức. Dương Phàm dùng thìa khuấy lên rồi nói với Tiểu Man:

- Hết nóng rồi, nào, ăn một ít đi.



Tiểu Man đặt y phục che bụng xuống, nhỏm dậy đón lấy bát cháo trong tay Dương Phàm, cầm bát cháo đã nấu nhừ uống từng ngụm một. Sức ăn chí ít đã nhiều gấp đôi so với trước đây, Dương Phàm dĩ nhiên là chỉ mong sao nàng ăn nhiều hơn một chút.


A Nô đạp dĩ nhiên không đau, nàng sao có thể dùng lực thực sự, chỉ muốn làm nũng với nam nhân của mình mà thôi, vì vậy Dương Phàm không tránh, chỉ xòe hai tay ra nhẹ nhàng bắt lấy, cười hì hì nói:

- Ta chỉ thấy thích!



A Nô tức giận, trừng đôi mắt hạn nói:

- Thích? Ngươi thích ta bị người khác khi dễ?



Dương Phàm nắm lấy vai nàng, dịu dàng nói:

- Thích nàng kể khổ với ta, thích nàng đến tìm ta làm chỗ dựa, thích dáng vẻ như một cô gái nhỏ của nàng bây giờ!



A Nô dùng khuỷu tay oán hận thúc hắn, không thèm nghe những lời đường mật, ngang ngược ra điều kiện:

- Đồ dẻo mồm! Ngươi giúp ta đánh bại cô ta, trút giận thay ta, nếu không, sau này đừng đụng mặt ta nữa!



- Thật sao? Nếu đụng nàng thì sao?



Dương Phàm giả làm bộ mặt anh heo ngốc, tỏ vẻ ngả ngớn nâng chiếc cằm mềm mại của nàng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sờ vào không ngờ lại ngây thơ đáng yêu, xinh tươi kiều diễm nhường ấy liền hiện ra hoàn toàn trước mắt. Ánh trăng sáng phủ lên trên khuôn mặt thanh tú kia một lớp sa mỏng, ngũ quan hơi lộ vẻ mông lung, nhưng ánh mắt nàng lại sáng rỡ tựa như ánh sao.



Trong mắt Dương Phàm tràn đầy sóng mắt dịu dàng của nàng, lòng không khỏi rung động, bèn chậm rãi cúi người xuống. Khuôn mặt A Nô ửng hồng, bờ ngực tựa như ức câu khẽ phập phồng, bờ môi căng mọng hơi hé mở, đôi mắt long lanh ngượng ngùng nhắm lại.



Trước trường kiếm của Công Tôn cô nương, nàng là thủ hạ bại tướng. Trước sự thân mật của Dương Phàm, nàng vốn chính là tù binh, nô lệ ta cần ta lấy.



Mặt hồ khẽ lay động, mấy chú chim đột nhiên bay vụt qua mặt nước.



Môi Dương Phàm còn cách môi A Nô chưa tới một tấc, đột nhiên bị nàng đẩy ra.



Dương Phàm ngạc nhiên:

- Lẽ nào đêm nay nữ nô muốn tạo phản?