Say Mộng Giang Sơn

Chương 607 : Quỷ quyệt

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Trong lòng Dương Phàm vốn xao động bất an, a Nô thét lên một tiếng kinh hãi, cuối cùng Dương Phàm không kìm nổi phóng người nhào tới.



Cửa sân khép hờ vì đã bị a Nô đẩy ra, ánh trăng như sương chiếu xuống cái sân trống rỗng, cửa sân xuất hiện một bóng râm, bóng râm chiếu xuống như sương che khuất hai người một nửa, một nửa bóng râm che ở cửa, từ thân thể xem ra hai người kia đúng là hai tỳ nữ của Tiểu Man.



Tình hình trước mắt rất rõ ràng, Tiểu Man không muốn hắn lo lắng rồi lo lắng trở lại nên trong phòng im lặng chờ tin tức, sau khi trở về sân liền hờ khép cửa sân, đứng trong này quan sát động tĩnh của hắn, nhưng mà… Bây giờ nàng ở đâu?



Dương Phàm vừa thấy tình hình như thế, khuôn mặt nhất thời tái nhạt không một tia huyết sắc, kinh ngạc đứng đó, không dám bước vào trong sân. Bùi đại nương từ bên cạnh hắn phi thân xẹt qua, cúi xuống dò xét xem hô hấp của hai đứa tỳ nữ, thấp giọng nói:

- Người không chết chỉ là bị ngất xỉu thôi!



Bùi đại nương tiến vào sân sau, Công Tôn Lan Chỉ cũng theo sát phía sau, rất nhanh vọt vào trong phòng tìm kiếm, lại nhớ tới ngoài cửa, Dương Phàm đang mỏi mắt mong chờ, nàng khẽ lắc đầu với Thiên Ái Nô, thấp giọng nói;

- Tiểu Man không có ở đây!



Thoáng cái Dương Phàm đã chìm xuống đáy cốc, rất nhanh hắn đã lấy thanh kiếm và xoay người rời đi, a Nô kéo hắn lại run giọng hỏi:

- Nhị Lang, ngươi muốn làm gì?



Dương Phàm cắn răng, gặng từng tiếng mà nói:

- Ta đi tìm cô ấy!



A Nô nói:

- Thành Trường An to như thế, ngươi đi đâu mà tìm?



Dương Phàm nói:

- Dù cho có lật tung thành Trường An này cũng phải tìm cho ra cô ấy!



- Đừng hành động thiếu suy nghĩ!



Bùi đại nương chậm rãi đứng dậy nói với Dương Phàm:

- Người bọn họ cần giết là ngươi?


Công Tôn Bất Phàm giận dữ nói:

- Bà cứu hắn một mạng, đây là ân! Đứa bé Dương Phàm này, vừa thấy thì biết là một người rõ ràng ân oán phân minh, làm sao hắn không nhớ phần ân tình này? Sao không trả phần ân tình này cho bà? Hà khắc phải tính kế hắn! Đứa bé Tiểu man mặc dù ở chung với chúng ta trong khoảng thời gian ngắn nhưng cũng giống như con mình, Lan Chỉ cũng xem nó như tỷ muội thân, bà thì sao? Trong lòng bà thật sự không đau tiếc cho đứa bé kia sao?



Bùi đại nương lo sợ không yên nói:

- Mặc kệ Quan Lũng hay là Sơn Đông, hiện giờ tin cậy rất nhiều vào Dương Phàm, hành động ám sát tối nay cũng không phải ý kiến của sĩ tộc Sơn Đông, ngày mai sự việc được truyền ra chính là lúc Quan Lũng thế gia khoanh tay đứng nhìn, bộ phận của sĩ tộc Sơn Đông cũng đang có gút mắc, tuy rằng Tiểu Man bị bắt đi nhưng tuyệt đối không lo lắng về tính mạng, thiếp có thể cam đoan với lang quân…



- Im miệng!



Công Tôn Bất Phàm bình thường tính tình rất tốt, lúc tức giận lại giống như sét đánh, ông phẫn nộ đấm vào giường nói:

- Bây giờ Tiểu Man còn đang có bầu lại còn bị kinh sợ, một khi đứa nhỏ trong bụng có gì bất trắc, làm sao trong lòng Vi phu có thể yên tĩnh được? Bà rõ ràng cũng đang thương tiếc cho đứa bé trong bụng của Tiểu Man, sự tình liên quan đến lợi ích của Bùi gia thì có thể vô tình vô nghĩa sao?



Bùi đại nương ăn nói khép nép giải thích:

- Sự việc lúc đó phát sinh rất nhanh, khi thiếp đuổi tới có chút hiểu được nguyên do trong đó, tiền căn hậu quả đều rõ ràng. Thiếp… Thiếp thấy được một người béo lùn đã bắt Tiểu Man đi, chỉ là liệu được mục đích của bọn họ là Dương Phàm, nên chắc chắn sẽ không gây hại đến Tiểu Man đâu.



- Còn nữa… Còn chuyện của ngày mai, sĩ tộc Sơn Đông cũng sẽ phát hoả, nói không chừng còn chủ động trả Tiểu Man về, nhân lúc này thiếp sẽ tương kế tựu kế, nếu có một chút gì đó đụng đến Tiểu Man nhất định thiếp sẽ không đứng nhìn. Bùi gia… dù sao cũng là nhà mẹ thiếp, rất coi trọng Dương Phàm đấy…



- Cút! Hiện tại ta không muốn thấy ngươi nữa.



Công Tôn Bất Phàm hướng cửa chỉ ra quát:

- Ngươi cút ra ngoài cho ta!



Bùi đại nương vừa thấy phu quân tức giận nên không dám nhiều lời, sợ hãi bước xuống giường. Phu nhân không thể ngủ kế bên phu quân, để tránh việc thức dậy vào đêm khuya và bước qua ông ấy cho nên bà ngủ phía ngoài nên xuống giường cũng dễ.



Công Tôn Bất Phàm tức giận nói:

- Ta Công Tôn Bất Phàm vĩnh viễn cũng không học việc chỉ mong kiếm lợi của Thế gia các ngươi! Nếu đứa bé trong bụng của Tiểu Man không hay có chuyện, ta sẽ bỏ ngươi!



Công Tôn Bất Phàm càng nói càng giận, một tay kéo cái gối trên đầu của Bùi đại nương đi, hung hăng ném ra ngoài, Bùi đại nương không dám làm ông ta tức giận lần nữa, chịu uỷ khuất nhặt chiếc gối lên lặng lẽ đi ra ngoài.