Say Mộng Giang Sơn

Chương 608 : Đợi chờ sáng mai

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Miệng vết thương của Dương Phàm không lớn, chỉ có điều máu chảy hơi nhiều, quần áo bị ướt đỏ một mảnh.



Tuy rằng ánh nến hồng quang chiếu vào mặt hắn nhưng sắc mặt của hắn vẫn trắng bệch như tờ giấy.



A Nô giúp hắn xử lý miệng vết thương, thoa loại thuốc tốt nhất, lại dùng bạch điệp vải bố từng lớp từng lớp quấn cẩn thận, lại nhìn ngực hắn miệng xanh tím ứ đọng máu nhưng lại không biết làm sao.



Ngực của Dương Phàm bị bốn ngón tay của Lục Bá Ngôn đè nặng xuống, hiện tại lồng ngực hắn có bốn mụn nhọt sưng lên cao cao, mơ mơ hồ hồ nối lại thành một mảnh, xuất hiện màu xanh tím, khiến người khác sợ hãi.



Dương Phàm khinh khẽ vuốt vỗ ngực, nói với nàng:

- Không cần lo lắng xương ngực chưa gãy, điều trị một chút là được.



A Nô nhẹ nhàng rủ hàng mi chỉnh tế mịn màng của mình xuống, cúi đầu “Ừ” một tiếng.



Dương Phàm thở dài từ trên đầu lấy cái nón bằng da xuống, sau một hồi lâu đặt chiếc mũ bằng da hổ trong tay, lực chưởng trên lưng nổi gân xanh. Thân thể mềm mại của a Nô khẽ run lên, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay hắn, thấp giọng nói:

- Ngươi… không cần lo lắng quá, Tiểu Man không sao…



Dương Phàm không nói gì, hiện tại hắn chỉ thầm nghĩ sẽ tìm được hang ổ của Khương công tử để cứu Tiểu Man trở về, cứu cốt nhục của hắn về, trong lòng kích động từng đợt đánh vào thân thể hắn, nhưng lý trí lại mách bảo với hắn rằng phải cố gắng giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể xử lý theo cảm tính, hắn không biết nên làm thế nào cho phải.



Trước kia chuyện lớn cỡ nào hắn cũng không có hoảng loạn như thế cho dù thân hãm tuyệt cảnh, nhưng lúc này đây thì khác bởi vì hắn coi trọng tính mạng của thê tử và con hắn hơn cả mạng mình. Hắn không biết Tiểu Man sẽ có cảnh ngộ gì, không biết lúc chuyển dạ nàng có bị tổn thương gì không.



Hắn đưa Tiểu Man đến Trường An chính là vì muốn tránh Khương công tử, nhưng nghìn tính vạn tính là không ngờ đã đưa thê nhi đến ma trảo của đối phương, nghĩ tới đây lòng hắn như bị dao cắt.



A Nô ngồi xổm xuống trước đầu gối của hắn, bỗng nhiên sốngmũi cay cay, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống mu bàn tay của Dương Phàm làm hắn cảm thấy ấm áp, cúi đầu thì thấy không biết từ lúc nào nước mắt của a Nô đang chảy ròng ròng, từng đợt lệ nóng dừng trên tay của hắn. Dương Phàm nhẹ nhàng kéo nàng xuống ngồi bên cạnh mình, thấp giọng nói:

- Nàng làm sao thế?



A Nô cúi đầu không dám nhìn hắn chỉ có điều ngấn nước mắt khóc thút thít nói:

- Rất xin lỗi, là ta đã làm liên luỵ tới Tiểu Man, đây đều là lỗi của ta.



Dương Phàm lắc đầu cười khổ nói:

- Đừng có ngu ngốc như thế, lúc họ tới không biết nàng còn sống, bọn họ chính là vì ta mà tới, nàng không cần ôm chuyện đó vào người mình.


Vưu Hạo Dương ngạc nhiên nhìn bộ dạng phẫn uất của Khương công tử, không hiểu chỉ là việc bại lộ thân phận, có cái gì tốt hiếm có đâu. Gã chỉ là một sát thủ có võ công cao cường, loại việc giết người này gã rất lành nghề, còn việc âm mưu tính kế gã không rành, căn bản trong khoảng thời gian ngắn gã không thể suy nghĩ ra điều lợi hại trong đó.



Nếu Dương Phàm chỉ là đơn thuần là một quan viên, hắn sẽ hiểu được phiền toái khi bị bại lộ thân phận, bởi vì có thể dẫn đến việc bị quan phủ truy nã và đuổi bắt, nhưng Dương Phàm không phải.



Giống như năm đó hắn đã lỡ bị bại lộ thân phận, gia quyến đều rơi vào tay quan phủ, hắn phải dùng số tiền lớn để mua chuộc hai đội trưởng nhà lao để có thể cướp gia quyến ra ngoài. Hắn xông thẳng vào nhà tù giết người rồi cướp gia quyến đi, một đội trưởng làm nội ứng trong nhà lao mắt thấy hỗn loạn, nhân cơ hội người đội trưởng nhà lao kia không có chuẩn bị liền cho một đao xuống, tính độc chiếm mọi của cải. May mà người đội trưởng nhà lao kia đại nạn không chết nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn, căn bản không thể để lộ chuyện này ra ngoài để Tôn lão gia ở huyện làm chủ.



Hiện giờ Dương Phàm mới ra nông nỗi như thế, nếu hắn không dám vận dụng lực lượng của quan phủ, cho dù hắn biết công tử phái người giết hắn thì sợ cái gì? Vưu Hạo Dương căn bản không hiểu rõ điều công tử đang lo lắng, đành phải nháy mắt con ngươi và chờ công tử giải thích. Khương công tử không giải thích, y ngồi xuống mặt đất lặng lẽ suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên cười ha hả.



Vưu Hạo Dương liếm liếm môi kinh ngạc hỏi:

- Công tử, chuyện này… có gì không ổn?



Khương công tử từ nhẹ nhàng cất tiếng cười to, y ngửa mặt lên trời cười to một lúc lâu mới khoát tay áo của Vưu Hạo Dương, hung tợn mắng:

- Cút!



Ánh mắt Vưu Hạo Dương có vẻ khuất nhục nhưng không dám nói thêm điều gì, đành phải khấu đầu thi lễ đứng dậy đẩy hàng rào cửa rồi bước ra ngoài. Sắc mặt Khương công tử trầm xuống, ánh mắt xẹt qua tia linh hoạt cùng với sát khí sắc bén, hung hăng làm một động tác cắt cổ.



Hai thị vệ mặc đồ trắng vốn thẳng tắp đứng đợi ở hàng rào cửa, mặt không có chút thay đổi, giống như đang đào tượng chôn chung với người chết. Khương công tử vừa mới ra hiệu hai người liền cùng nhau triển khai, đột nhiên một người giơ tay, gập đầu ngón tay đếm chụp mũ hướng về cái cổ vừa béo vừa ngắn của Vưu Hạo Dương.



Vưu Hạo Dương đang cúi đầu mang giày nên không có phòng bị, cổ bị khống chế nên ra sức hướng về phía trước, Vưu Hạo Dương không tự chủ được ngẩng đầu lên, một người khác chưởng mạnh một đao gọt lên cổ họng của gã.



“Két” một tiếng, xương cổ của Vưu Hạo Dương hoàn toàn bị đánh nát, cặp mắt của gã lồi ra, miệng rung “khanh khách”, gã nghĩ phải cố gắng nghiêng đầu đi, nhưng cái tay khống chế cái cổ của gã giống như một cái ưng chảo bắt thỏ, đầu của gã làm sao có thể di chuyển.



Lúc này người thị vệ áo trắng đầy lực lưỡng kia chậm rãi giơ cánh tay lên, nắm ngón tay to đặt lên đỉnh đầu gã, “két còi” một tiếng, Vưu Hạo Dương nghiêng đầu xuống mặt đất nhưng thân thể của gã không nhúc nhích được, chỉ có điều đầu giống như cái trục xoay thẳng nhìn Khương công tử.



Gã muốn biết tại sao công tử lại giết gã, cuối cùng là vì sao! Nhưng gã chỉ thấy cái bóng lưng dài tịch liêu, bóng dáng cô quạnh kia ngửa mặt lên nhìn trời, thấp giọng nỉ non:

- Thử thiên chi vong ngã, phi chiến chi tội đấy!



(Đây là trời bỏ ta, chứ không phải lỗi tại ta đánh không giỏi)



Chờ đợi sáng sớm, sáng sớm đã lên!