Say Mộng Giang Sơn

Chương 609 : Đường cùng

Ngày đăng: 20:56 18/04/20


Khương công tử đi ra phía hàng rào, đi guốc gỗ, men theo hành lang, rầu rĩ đi về phía trước.



Thi thể của Vưu Hạo Dương đã được xử lý xong, hành lang vô cùng sạch sẽ.



Hai thị vệ áo trắng giống như u hồn đi ở phía sau y, đi xuống nền đất mà không một tiếng động, còn nhẹ nhàng hơn cả mèo.



Khương công tử dừng lại ở cửa phòng, kéo cửa ra rồi đi vào.



Một ngọn đèn trong phòng, chiếu sáng mái tóc trắng xóa của Lục Bá Ngôn đang nằm trên giường, một ông già tuổi như vậy, cả người vẫn có lực như nước sôi, giống như một con sư tử mạnh mẽ cứ nằm đó, trên làn da màu đồng khắp nơi đều là vết thương. Vết thương là thương cũ, sớm đã khỏi, miệng vết thương giống như những con rết màu đen, lẳng lặng nằm trên người của lão.



Miếng vải màu trắng băng bó trước ngực của lão, máu chảy ra, ở phía trên còn hiện ra một hình tròn vô quy tắc. Lão bị Bùi đại nương đâm một kiếm xuyên qua ngực, thương tới phổi, lúc đó cố gắng thoát ra, sau khi về Lư phủ liền không chống đỡ nổi, nhìn thấy Khương công tử tới, lão muốn nói, nhưng ngay cả há miệng cũng ho vài tiếng.



Bên cạnh một thầy thuốc, đang rửa tay trong chậu đồng, thấy Khương công tử vào, vội vàng lau khô hai tay, đi tới trước mặt y.



Khương công tử hỏi:

- Lục lão thế nào rồi?



Lục Bá Ngôn cười ha hả, cười nói:

- Ta mệnh rất lớn, công tử không cần lo lắng, ta không chết được đâu.



Thầy thuốc kia tiếp lời nói:

- Công tử yên tâm, Lục lão tiên sinh sức khỏe cường tráng, vết thương tuy nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng vài ngày, là sẽ khỏi hẳn.



Khương công tử khẽ thở ra, phất tay bảo thầy thuốc kia lui xuống, đợi đóng cửa lại, Khương công tử liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường của Lục Bá Ngôn.



Lục Bá Ngôn có chút kinh ngạc, công tử trước nay luôn thích sạch sẽ vô cùng chú ý tới môi trường sống, hơn nữa, mùi thuốc ngập trong phòng lúc này lại khiến công tử sinh ghét, ít nhất thì giường của công tử cho tới bây giờ chưa từng cho phép ai động vào, dính vào, y cũng chưa từng dùng hoặc ngồi qua đồ của người khác đã tiếp xúc, nhưng lúc này y đột nhiên không để ý tới mà ngồi bên giường của mình.



Khương công tử hình như căn bản không ý thức được mình đang làm gì. Y ngồi sụp xuống, bả vai hơi sụp, xuất thần một lúc lâu, mới hạ giọng nói:

- Khi còn bé đọc sử sách, ta thấy chán ghét nhất với những ông vua làm mất nước, căm hận bọn họ ngu ngốc vô đạo, chôn vùi cơ nghiệp tổ tông. Cho tới hôm nay, cách nghĩ của ta lại không giống nữa rồi.



Hôn quân. Chỉ sợ phần lớn đều là lý do thoái thác của những người bị thua mà thôi, đem sự thất bại của toàn thiên hạ, quy về một người được gọi là thiên tử. Khi trị thiên hạ, trước nay không phải là việc của một mình thiên tử, khi giang sơn tan vỡ, toàn bộ đều là trách nhiệm của một mình Thiên tử. Ha ha…


Khương công tử nhíu mi nhìn người phụ nữ này, nghi hoặc nói:

- Ta sao chưa từng gặp ngươi?



Ánh mắt này giống như một thiếu nữ đang độ tuổi xuân xanh, người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đầy sức sống này đáp:

- Thuộc hạ xưa nay không phải là bộ dạng này, công tử đương nhiên không quen thuộc lắm.



- Ừ, ngươi khá giỏi..



- Giết người.



Khương công tử lắc đầu nghẹn cứng, ho khan một tiếng nói:

- Ta là nói, ngươi biết đỡ đẻ ?



- Ồ, thuộc hạ hiểu về đỡ đẻ.



- Trong lao này có một người phụ nữ, lập tức phải sinh nở rồi.



- Vâng.



- Ta muốn mẹ con họ bình an.



- Thuộc hạ...cố hết sức.



Cửa sắt phía sau Khương công tử ầm ầm mở ra, một nữ tử mặc áo xanh trong nháy mắt đã xông vào.



Sau một lát, bên trong truyền ra một tiếng kêu kinh ngạc:

- Phu nhân này khó sinh rồi.



Khương công tử gần như sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.