Say Mộng Giang Sơn
Chương 69 : Nhanh như thỏ
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Lưu Khuê một tay cầm đao, dùng tấm giẻ da hươu hết lần này đến lần khác máy móc lau sạch rãnh máu, đồng thời đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn động tác của người thiếu niên đó.
Người thiếu niên đó đi đến bên mấy cái kỉ, nhẹ nhàng đặt cái chùy xuống, sau đó tay bê cái chiêng đồng, đặt nó gác lên cái kỉ, như vậy có thể đề phòng chiêng đồng phát ra âm thanh.
Trên kỉ có một bình nước và một cái chén úp ngược, bên cạnh còn có một cái khác để ngửa, bên trong có nửa chén nước, cái chén đó Lưu Khuê vừa mới dùng xong, người thiếu niên nhẹ nhàng lật cái chén lên , rót đầy nước, sau đó lại rót đầy một chén cho Lưu Khuê.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Lưu Khuê đã sao giảm:
- Đó là một thiếu niên ngoan ngoãn!
Lưu Khuê tự cho mình là kẻ tay nhanh hơn mồm, nên đặc biệt để ý cách cư xử, hành động của người khác. Tên tiểu gia đinh này, Lưu Khuê vừa nhìn đã rất vừa mắt rồi.
Người thiếu niên uống nước xong, nhẹ nhàng đặt cái chén xuống, khom người trước Lưu Khuê, mỉm cười nói:
- Đa tạ Tướng quân, tại hạ đi tuần đây.
Lưu Khuê “ừ” một tiếng, mi mắt kéo xuống, thản nhiên nói:
- Quan phủ phái mấy người các ngươi đến gác đêm, căn bản là để các ngươi tự tìm đến cái chết, tự mình phải cẩn thận chút.
Lưu Khuê trước nay ăn nói kém, đối với quan trên hay đồng liêu thì sắc mặt cũng không chút thay đổi, hôm nay lại có lòng căn dặn một tên tiểu gia đinh địa vị khác y một trời một vực một câu, thực sự là lần đầu tiên phá lệ. Nụ cười của người thiếu niên này có một lực hấp dẫn đặc biệt, khiến người khác rất dễ có thiện cảm với mình.
Người thiếu niên cười càng thêm rạng rỡ:
- Đa tạ Tướng quân quan tâm. Dương lang trung có thể mời được một nhân vật uy vũ như tướng quân đến phủ trấn thủ, chắc hẳn cái tên trộm trèo tường khoét vách đó không dám đến nữa, tiểu nhân còn sợ cái gì nữa.
Một ánh cười nổi lên trong mắt Lưu Khuê:
Mấy tên phường đinh võ hầu phụ trách tuần tra mai phục tại chỗ tối đều âm thầm thấy may mắn và sợ hãi, nghĩ đến chuyện tên thích khách có khả năng đi qua bên cạnh mình, mà bản thân lại không hề phát giác, cũng không khỏi có cảm giác rợn tóc gáy.
Bất kể là phường đinh cũng được, võ hầu cũng được, đều không có giác ngộ đi bắt tên đạo tặc nguy hiểm này, những võ hầu này chỉ có chút bổng lộc ít ỏi, bình thường chỉ phụ trách những chuyện trộm vặt móc túi, lừa gạt hãm hại, phòng lửa phòng cướp, mà phường đinh xem như sụ bổ sung cho bọn họ, nhiều lắm là giải quyết những chuyện nhỏ nhặt như chút tranh chấp làng xóm, ẩu đả đầu đường, có bao giờ tiếp xúc với vụ án lớn như vậy.
Đây là một vụ án giết người đẫm máu, hơn nữa hung thủ đến giết cả văn võ đại thần Đại Đường là Hình Bộ Lang Trung và Phụng Thần Vệ Thiên Ngưu Bị Thân nhanh như chớp, kẻ liều mạng hạng này, lại có võ công cao siêu đáng sợ như thế này, kêu bọn họ chịu chết, ai chịu?
Bọn họ yên lặng đứng ở đó, không phải là đang thương tiếc cho cái chết của Lưu thiên vệ, mà là nghĩ đến chuyện Dương Lang Trung là mục tiêu của tên thích khách đó, chỉ cần Dương Lang trung không chết, thì tên thích khách đó nhất định còn có thể lại đến, ai không cẩn thận thì mình sẽ bị giết như giết một con gà mà sợ hãi.
Sắc mặt Dương Phàm đương nhiên cũng trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ. Mặc dù người khác có chăm chú quan sát, cũng đừng mơ có thể tìm thấy một chút khác thường nào trong biểu hiện của hắn, càng huống hồ bây giờ căn bản là chẳng có ai đi quan sát biểu hiện của bọn họ, bởi vì chẳng ai nghĩ đến hung thủ lại ở ngay trong bọn chúng.
Sau khi phát hiện thuật liên thủ hợp kích của bốn gã Thiên Ngưu Bị Thân, Dương Phàm liền quyết định trước tiên sẽ loại bỏ một tên trong số bọn chúng, Thái sư phụ của hắn đã từng nói với hắn, binh sĩ huấn luyện có tố chất liên kết cùng đánh, tiến thoái ăn ý, có thể gấp mấy lần sức lực của mỗi người, mọi khả năng được phát huy ra khi liên thủ cùng đánh, bội số thậm chí gấp mười lần tổng chiến lực mấy binh sĩ cộng lại.
Bốn gã Thiên Ngưu Bị Thân này rõ ràng đều có võ công không tầm thường, sức mạnh mà bọn họ liên thủ cùng đánh phát huy ra rốt cuộc lớn đến mức nào, Dương Phàm không rõ, hắn cũng không muốn phí công làm rõ làm gì, việc hắn cần làm là cẩn thận từng bước một, không cần mạo hiểm làm gì. Nếu như có thể dùng thân phận bí ẩn của mình giết chết một tên trong số bọn họ, đạt được mục đích của mình, là được rồi.
Bốn người này đã luyện thuật liên thủ hợp kích đã vài năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm, cái kiểu ăn khớp với nhau khiến bọn họ thành một khối, như cùng một người, giết chết một người, sẽ phá hủy kiểu ăn khớp này.
Bởi vì bốn gã này quen với thủ đoạn công thủ cùng nhau, phối hợp cùng nhau, một khi loại bỏ một tên trong số đó, thì ba người còn lại đột nhiên thay đổi phương thức công kích quen thuộc, thậm chí còn không bằng ba tên lần đầu thử phối hợp càng xoay tròn như ý, thế này tức là hoàn toàn làm tan rã khả năng liên thủ hợp kích của bọn họ.
Sau khi hắn vào thư phòng có đối đáp với Lưu Khuê vài câu, chỉ muốn xác nhận xem Lưu Khuê có phải là một trong số những người đã tham gia vào huyết án Thiều Châu năm đó hay không, đương nhiên, bất luận Lưu Khuê phải hay không phải, nếu y đã bước chân vào vòng lốc xoáy này thì nhất định phải chết.
Lời của Lưu Khuê chỉ có nửa câu, tuy chỉ nói có nửa câu nhưng sự thay đổi của nét mặt, ngữ khí của lời nói, đến cả cái tên thôn Đào Nguyên mà y buột miệng nói ra, đều đã chứng minh rõ ràng, y chính là kẻ đã tham gia vào vụ huyết án thôn Đào Nguyên năm đó, ít nhất cũng là người trong cuộc.
Lưu Khuê như vậy, thế còn ba người còn lại của “ tường đồng vách sắt” thì sao?
Còn vị Phụng Thần Vệ Trung Lang Tướng Thái Đông Thành kia thì sao?