Say Mộng Giang Sơn

Chương 70 : Gặp kẻ địch lớn

Ngày đăng: 20:46 18/04/20


Lưu lão Quản sự mặt tỏ vẻ nghiêm trọng, bước ra từ trong thư trai, mấy gã quản sự lập tức lại gần hỏi han vài câu. Lưu quản sự lắc đầu, trầm giọng nói:



-Được rồi, đừng có hỏi nữa. Chỗ này đã đủ loạn rồi, các ngươi đừng có làm loạn thêm nữa, ai về chỗ người nấy đi. Không được làm náo loạn lên nữa! Lão La, sáng sớm ngày mai, ông dẫn người đi mua vài thứ lo liệu hậu sự cho Lưu bị thân.



La quản sự trố mắt:



-Cái gì? Việc này...có thích hợp không? Người của Phụng Thần Vệ chết mà lại để quý phủ chúng ta lo tang sự ư? Xui thế không biết!



Lão Lưu khiển trách:



-Quê Lưu bị thân cách đây những ngàn dặm xa xôi, người ta vì a lang của chúng ta mà chết, hậu sự của hắn không phải chúng ta lo liệu thì lo ở đâu?



Dứt lời, lão quay đầu trông về phía thư lầu, thấy những người trong thư lầu không có ai nghe thấy, bèn vội vàng bước xuống thang, kéo lão La qua một bên, hạ giọng nói thầm:



-Ông đó, đừng có luôn mồm kêu xui như thế. Phi thiên đại đạo kia rõ ràng là nhằm vào lão gia nhà chúng ta, chúng ta vẫn còn phải nhờ đám tướng sĩ kia gánh họa thay cho chúng ta nữa kìa!



Lưu Khuê này cũng đã có giao tình hai mươi mấy năm với Trung Lang Tướng Thái Đông Thành và ba vị Thiên Ngưu Thân bị kia rồi đó, có câu không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, chuyện này a lang cũng đã đồng ý rồi, ông cứ lo liệu cho tốt việc này, làm cho long trọng một chút, nhất định không được để họ đàm tiếu, dị nghị chúng ta.



Lão La luôn miệng nói:



-Thì ra là thế, thì ra là thế, ta hiểu rồi, quản sự yên tâm, chuyện này lão La ta nhất định sẽ không để cho họ không kêu được tiếng nào.



-Giao tình hơn hai mươi năm ư?



Dương Phàm dỏng tai nghe được những lời này, đáy mắt hắn chợt hiện lên một tia sắc lẹm.



Sáng sớm hôm sau, chuyện phi thiên đại đạo lại lẻn tới Dương phủ chém đầu Lưu bị thân đã được truyền đi khắp phố, tới trưa thì tin này đã truyền đi khắp các hang cùng ngõ hẻm của thành Lạc Dương.



Chuyện này được truyền miệng từ hết người này sang người khác được thổi phồng lên, việc thích khách ban đêm lẻn vào Dương phủ giết chết Phụng Thần Vệ Thiên Ngưu Bị Thân Lưu Khuê đã được người ta “cải biên” trở nên ly kỳ hấp dẫn vô cùng. Nghe nói tên thích khách có một thanh phi kiếm có thể giết chết người ở khoảng cách xa tới ngàn dặm, lại nghe hắn còn có bản lĩnh phi thiên độn thổ, lấy được thủ cấp thượng tướng ở trong vạn quân, lại nghe nói...


Dương Tuyết Liên nói:



-Cũng không phải suốt ngày đánh bài diệp tử, có lúc thì đánh song lục, đổ xúc xắc ...



Dương Phàm im lặng không lên tiếng.



Tiểu Tuyết Liên liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi:



-Thế ngươi cũng chơi một mình ở đây à?



Dương Phàm nói:



-Ồ! Chẳng phải là vì nhà tiểu thư có một vị đại quan tới hay sao? Bây giờ ta chẳng có việc gì làm nên đành phải đi dạo đây đó một chút. Đúng rồi, tiểu muội có biết vị đại nhân kia là ai không, sao lại phải phô trương như vậy?



Dương Tuyết Liên nói:



-Biết chứ, nghe mẫu thân ta kể, vị đại quan nhân đó là Hình Bộ Chu Thị lang – người lãnh đạo trực tiếp phụ thân ta. Mẫu thân kể, Chu Thị lang rất lợi hại, tuy rằng bây giờ chỉ là Thị lang, nhưng mà ngay cả Thượng thư cũng còn phải nể ông ta vài phần. Nhà ta gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, Chu Thị lang rất không vui, hôm nay ông ấy đích thân tới đây để bắt tặc.Vị Chu Thị lang này lợi hại như vậy, nhất định sẽ bắt được đến cái tên tặc xấu xa kia.



Dương Phàm đang định lên tiếng thì bóng của Lưu quản sự đã xuất hiện. Lão vừa thấy Dương Tuyết Liên, liền kêu lên:



-Tiểu thư ở đây làm gì đó, hôm nay có khách quý tới phủ, tiểu thư đừng chạy lung tung nhé, phu nhân đang ở tìm người đó, mau tới phòng khách đợi khách quý đi.



Dương Phàm hạ thấp người chào:



- Lưu quản sự.



Lưu quản sự nhìn Dương Tuyết Liên đã chạy đi xa rồi mới quay sang Dương Phàm, dặn dò:



-Ngươi tốt nhất không nên đến gần tiểu thư, mặc dù tiểu thư nhà ta còn nhỏ nhưng ngươi vẫn nên giữ khoảng cách một chút. Quy tắc Dương gia chúng ta rất nặng nề, a lang định ra quy tắc cho nữ nhân trong nhà...ai ya...