Say Mộng Giang Sơn

Chương 670 : Khách tới ngoài ý muốn

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Tiết Thang Thừa sống một ngày bằng một năm rốt cục cũng chờ đến “Ngày lành”để Lai Tuấn Thần đến Long Môn tổ chức ngày lành “Thiêu vĩ yến”.



“Thiêu vĩ yến”là yến tiệc do các quan lại mới nhận chức hoặc là quan viên lên chức, chiêu đãi các thân bằng hảo hữu đến chúc mừng, ý nghĩa lấy từ ngụ ý ở Ngư Dược Long Môn, cần phải trải qua lửa trời đốt mất đuôi cá, mới có thể hóa rồng. Nếu không tính việc Lai Tuấn Thần cố ý khoe khoang cho kẻ đối đầu là Dương Phàm , thì vụ mời tự họp ở Long Môn tổ chức “Thiêu vĩ yến” chính là ý vượt Long Môn này, rất may mắn .



Sáng sớm, đám người Tiết Thang Thừa, Từ Lục Sự còn có Tô Chưởng Cố liền chờ ở chân núi rồi, tuy rằng bọn họ biết rõ Lai Tuấn Thần không có khả năng tới sớm như vậy. Bởi vì Lai Tuấn Thần nếu lúc này có thể ở chân núi, trừ phi là y rời giường chuẩn bị từ nửa đêm, cửa thành vừa mở ra liền lập tức ra khỏi thành.



Mấy người đều mặc rất dầy, hiệu quả chống lạnh vô cùng tốt, nhưng sau khi ở chân núi đứng ước chừng hơn một canh giờ, ai nấy cũng đông lạnh xanh cả mặt hai chân tê cứng.



Từ Lục Sự nghển cổ nhìn lên trên núi, thấy Dương Phàm vẫn chưa xuất hiện, liền hít mũi một cái, nói với Tiết Thang Thừa :

- Đừng nói là, vị Dương Thang Giam này của chúng ta cũng thật sự là kiên cường, đến bây giờ còn kê cao gối mà ngủ không dậy nổi. Không nói đến Lai Thiếu Khanh tiếng tăm hiển hách ... Cho dù là Uy danh chỉ bằng y là Nhị đương gia của Ti Nông Tự chúng ta, Dương Thang Giám dám lên mặt như vậy, ta quả là chịu phục.



Tiết Thang Thừa cười mắng:

- Cái gì mà Nhị đương gia, chúng ta cũng không phải sơn tặc. Cái tên Dương Thang Giám, ngươi cũng đừng có so sánh, trước mặt Lai Thiếu Khanh, Dương Thang Giám còn dám khoe mẽ, chứ chúng ta không thể được, các ngươi cũng đừng oán giận xuống núi quá sớm, ta gọi các ngươi sớm xuống núi, đông lạnh ở chỗ này, là vì tốt cho các ngươi!



Tiết Thang Thừa dậm chân nói:

- Không hiểu đúng không? Dương Thang Giám của chúng ta rõ ràng muốn đối nghịch với Lai Thiếu Khanh rồi, quay đầu lại chọc giận Lai Thiếu Khanh, chúng ta sợ là cũng phải gặp xui xẻo. Hiện tại chịu lạnh một ít, cũng gọi là để cho Lai Thiếu Khanh nhìn đến thành ý của chúng ta, miễn cho bọn họ thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chúng ta gặp họa.



Tô Chưởng Cố tuy còn trẻ tuổi. xương cốt vẫn còn mỏng manh vô cùng, còn chưa chịu đựng đông lạnh được như Tiết Thang Thừa . Tô Chưởng Cố lạnh đến nỗi nổi giận trong bụng, nghe Tiết Thang Thừa nói như vậy, không khỏi hừ mũi, khinh thường nói:

Tiết Thang Thừa, Từ Lục sự, nhị vị các ngài cũng không cần đem Dương Thang Giám khoác lác đến lợi hại như vậy, nếu là hắn thật sự không sợ Lai Thiếu Khanh, vậy hôm qua cũng sẽ không đem một nhà già trẻ đuổi về thành?



Từ Lục sự lườm hắn một cái nói:

- Ngươi thì biết cái gì! Trong nhà Dương Thang Giám hiện tại ở nam thị vẻn vẹn an vị có hơn hai mươi cửa hàng, trong lúc năm hết Tết đến, ông chủ không được đi khao các cửa hàng chưởng quầy và bọn tiểu nhị một chút? Quanh năm suốt tháng mà không được một dịp ăn mừng? Đại nương tử Dương gia nhà người ta trở về thành, là có việc chính đáng làm đấy.


Dương Phàm mới rồi ở trong viện luyện đao trên mặt tuyết trong như gương cũng chưa từng trượt chân một lần, lúc này nghe y nói liền trượt chân, suýt chút nữa ngã sấp xuống.



Người trước mắt này làn da đỏ thẫm thô ráp, một cái mũi đỏ ửng, cánh mũi dài rộng, một gương mặt béo, túi mắt rất sâu, thoạt nhìn chừng khoảng bốn mươi tuổi. Nếu không có đôi mắt màu lam nhạt và khẩu âm nói chuyện hơi Tây Vực, Dương Phàm bất kể như thế nào cũng không tin, người này không ngờ là Khả Hãn A Sử Na Hộc Sắt La tự đặt cho mình một cái tên Hán là La Khắc Kiệt



Nhớ rõ lúc trước hắn cùng với Hộc Sắt La lần đầu tiên gặp mặt ở Bạch Mã tự , khi đó Hộc Sắt La màu da trắng nõn, chóp mũi như chùy, ngũ quan tuấn mỹ, tư thế hiên ngang, nhưng... Thời gian mới mấy năm, hắn làm sao lại biến thành bộ dạng thế này? Thân thể mập mạp, mặt rộng rãi như bồn, Dương Phàm thực sự chút không hiểu nổi.



Lại nói tiếp, Hộc Sắt La so với Dương Phàm chỉ lớn năm sáu tuổi, hiện tại nhiều lắm tầm ba mươi tuổi, nhưng khi nhìn bộ dáng này của y, ước chừng lớn hơn mười tuổi so với tuổi thật của y.



Hộc Sắt La rảo bước lại, một đôi bàn tay to đầy đặn “bộp” một tiếng nắm lấy hai tay của Dương Phàm , liên tục lay động , thân thiết mà nói:

- Nhị Lang, đã lâu không gặp a! Ha ha, xem ngươi bộ dáng, so với ngày đó mới gặp ở Bạch Mã tự, gần như không có bất kỳ thay đổi nào, thật sự làm vi huynh ghen tị rồi, vi huynh không thể thế được, già rồi…



Hộc Sắt La cầm lấy tay Dương Phàm nhiệt tình lắc đầu, cái bụng tròn mà dài rộng nhún nhảy, đỉnh bụng ưỡn đến nỗi sắp chạm đến người Dương Phàm rồi. Dương Phàm cười khổ nói:

- Khả Hãn, ngươi thay đổi thế này, quả thật là khiến người ta giật mình, tiểu đệ cũng không dám nhận là quen biết nhau rồi.



Hộc Sắt La thoải mái cười to:

- Đúng thế, vi huynh trước kia cung mã bất ly thân, bây giờ là tửu sắc bất ly thân, tuy rằng tất cả tập tục đều theo thói quen của người Hán, duy chỉ có ẩm thực này, ngũ cốc rau quả ta bất kể như thế nào cũng ăn không quen, còn phải là ngưu mập dê béo ăn mới sảng khoái, lại không có chuyện gì phải quan tâm đấy, có thể không béo sao?



Dương Phàm bởi vì lúc trước cùng Thẩm Mộc làm một giao dịch, bảo vệ Ô Chất Lặc, cảm thấy có chút thẹn với bạn tốt, cho nên Hộc Sắt La không đến tìm hắn, hắn cũng rất ít tìm vị lão bằng hữu này đi ra uống rượu nói chuyện phiếm. Hơn nữa hắn vẫn rơi vào đủ loại phong ba ở bên trong quan trường cũng không muốn liên lụy vị lão bằng hữu này, bởi vậy mấy năm qua đây là lần đầu gặp lại.



Trong lời nói của Hộc Sắt La, Dương Phàm không hề nhận thấy được nửa điểm thê lương mất mát, xem ra hiện giờ vị Khả Hãn này rất hài lòng đối với cuộc sống “thanh sắc khuyển mã” hiện giờ, Dương Phàm không khỏi nói:

- Lòng dạ nữ nhân thảo nguyên, đều rộng lớn như vậy sao?