Say Mộng Giang Sơn

Chương 696 : Tình cờ gặp mặt

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Dương Phàm ở lại phủ Công chúa không lâu, hắn vốn không có ý định hôm nay sẽ tìm Thái Bình công chúa thương lượng chuyện này, chỉ có điều Uyển nhi chạy tới thăm hắn, nàng lại không đi phủ công chúa mà còn phải nhanh chóng hồi cung, không thể ở lại Dương phủ quá lâu, Dương Phàm bèn đưa Uyển nhi đi ra ngoài, vừa đi cùng nàng một đoạn đường, vừa trò chuyện, thuận tiện đến phủ công chúa.



Trong phòng khách của Thái Bình công chúa có rất nhiều khách nhân, những người này chính là người mà nàng đang gắng sức lôi kéo, mục đích là muốn liên hệ chặt chẽ với thế lực Trương thị mới thành lập tại triều đình, cần kết giao, không thể chậm trễ.



Bởi vậy hai người nói xong chính sự, chỉ thân mật một chút Thái Bình công chúa liền gọi quản sự tâm phúc tới đưa Dương Phàm rời khỏi.



Dương Phàm rời khỏi phủ công chúa, từ đường nhỏ phường Thượng Thiện đi ra ngoài, vừa mới quẹo vào phố dài Định Đỉnh, đang định thúc ngựa hồi phủ, bỗng nhiên từ trong phường Tích Thiện đối diện lao ra một người, tóc tai bù xù, vẻ mặt đầy máu. Dương Phàm ghìm chặt dây cương ngựa, nhìn nhìn, thấy người đó ôm đầu chạy về phía cầu Thiên Tân, thần sắc hắn không khỏi nghi hoặc.



Thị vệ Nhâm Uy đề ngựa tới gần, khẽ kêu:

- Tông chủ?



Dương Phàm nghi hoặc hỏi:



- Nhìn bộ dạng người kia hình như là Thị Ngự Sử Vệ Toại Trung, làm sao lại thảm hại như vậy nhỉ?



Hắn đề ngựa định đi, nghĩ nghĩ, lại phân phó:



- Ngươi phái một người theo sau, nếu người nọ thật đúng là Vệ Toại Trung, tra xem hắn ta đã xảy ra chuyện gì!



Nhâm Uy đáp lời, gọi một gã thị vệ thấp giọng dặn vài câu, người nọ liền thúc ngựa đuổi theo Vệ Toại Trung.



Dương Phàm nhìn vào trong phường Tích Thiện thật lâu, rồi mới thúc ngựa đi.
Dương Phàm trở lại trước cửa Dương phủ, còn chưa xoay người xuống ngựa, đã thấy xa xa một con vật cưỡi bay tới. Ngựa phóng rất nhanh, đạp tới trong ngõ làm tuyết bắn ra khắp nơi, vài tên thị vệ của Dương Phàm lập tức thúc ngựa vọt tới trước hắn, tay chạm vào chuôi đao bên hông, nhưng sự cảnh giới của bọn họ lập tức dừng lại, bởi vì bọn họ nhận ra, người đang xông tới là người một nhà.



- Tông chủ, tìm được... , tìm được tung tích của hắn rồi!



Người đó đến trước Dương Phàm vội vàng ghìm ngựa lại, không chờ vó ngựa thăng bằng, kỵ sĩ đã vội bẩm báo. Nơi này là trước bức tường của Dương phủ, ngoài thị vệ của Dương Phàm ra thì không có người ngoài, người nọ không cần thiết phải cố kỵ, vì vậy gọi Dương Phàm là Tông chủ, dù là thế, nhưng thanh âm vẫn giảm một chút.



- Ai? Ngươi nói là. . .



Dương Phàm chỉ theo bản năng hỏi ra một chữ, rồi lập tức hiểu ra, trong lúc nhất thời kích động đến mức thanh âm run rẩy. Hắn khống chế yên ngựa, nghiêng người về phía trước, cấp bách hỏi:



- Ý ngươi là...là....tìm được hắn rồi?



Người tới liên tục gật đầu:

- Vâng, thuộc hạ đã phái người theo dõi hắn, hiện giờ nên làm gì, kính xin Tông chủ định đoạt!



Dương Phàm lập tức ra lệnh:

- Nhâm Uy, ngươi đi gọi vài nhân thủ tới, nghe hiệu lệnh của ta.



Nhâm Uy đáp ứng một tiếng, xoay người xuống ngựa, chạy vào trong phủ. Dương Phàm lại chuyển nhìn sang người tới, gấp giọng nói:

- Mau! Lập tức nói cho ta biết, hắn đang ở đâu, tình hình như thế nào!