Say Mộng Giang Sơn
Chương 697 : Hổ Lao quan
Ngày đăng: 20:58 18/04/20
Trước Hổ Lao quan trong trấn Tị Thủy, có một tiểu lữ quán tên là “cửa hàng Chiết gia”, bởi vì ông chủ họ Chiết.
Hiện giờ không thể so với năm xưa, trước kia phía Tây Nam có một đường khe sâu thông Huỳnh Dương Lạc Dương, cho nên không một người trấn ải, vạn người không qua được, trở thành nơi môn hộ của cố đô chín triều.
Sau này địa lý biến thiên, nước sông thay đổi tuyến đường, Hổ Lao quan không còn là thông lộ duy nhất, cũng không ai coi nó là quan ải trọng yếu nữa. Cổng thành tường bằng kháng đất cũng đã bị mưa gió ăn mòn không còn lại gì, chỉ có trên tấm bia đá lẻ loi trên mặt đất còn ba chữ “Hổ lao quan”, ghi lại nơi này đã từng rất huy hoàng.
Vì nguyên nhân này, việc kinh doanh của cửa hàng Chiết gia cũng không quá tốt, tuy nhiên chưởng quầy cũng không có ý định dời đến địa phương náo nhiệt. Chiết gia có đất, tại nơi này cũng là một địa chủ không lớn không nhỏ, ngoài mở cửa hàng này, còn có mấy tòa nhà đối diện đường cái, nhàn rỗi cùng là nhàn rỗi dù gì cũng để không, có thể kiếm được thì kiếm, không kiếm được cũng không vấn đề gì.
Bởi vì chủ nhà có ý nghĩ như vậy, cho nên việc kinh doanh lại càng không tốt.
Thiên hạ Đại Đường, khách điếm chia làm ba loại, của nhà nước gọi là quán dịch, của dân được gọi là lữ quán, còn lại là những chùa chiền, đến chỗ ấy cung phụng chút tiền dầu vừng thì có thể được khách tăng bố tí cho một chỗ nghỉ.
Tại thị trấn Tị Thủy không có quán dịch của nhà nước, cũng không có chùa miếu, mà chỉ có lữ quán của dân, việc kinh doanh của cửa hàng Chiết gia ở thị trấn Tị Thủy là kém nhất, nhưng nếu bàn về hoàn cảnh thì lại là tốt nhất.
Buổi chiều ngày nọ, một tiểu nhị chọn chút thịt khô, rau cải trắng, cây cải củ vừa mới vào cửa tiệm, từ xa có một đoàn người đi tới.
Bảy tám người, đều cưỡi con ngựa cao to, bộ yên ngựa tuấn mã hoàn mỹ. Kỹ sĩ dũng mãnh uy vũ, người nào cũng đeo đao, ở giữa là hai cổ xe ngựa, là loại xe ngựa chạy đường dài. Chẳng qua xe ngựa đường dài thường bị chú ý hơn so với bình thường, vừa thấy là biết người phú quý đi xa.
Đội ngũ đi tới cửa tiểu điếm, có một gã kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, đi vào trong điếm, gọi chưởng quầy, hỏi phòng xá, yêu cầu cung ứng nhiều thức ăn, nước ấm phòng tắm, chậu than khô ráo, chuồng để ngựa ..v...hỏi rất rõ ràng xong rồi mới hài lòng gật đầu, lại hỏi tiếp:
- Tổng cộng mười hai gian phòng phải không? Chúng ta bao hết toàn bộ!
Chưởng quầy có vóc người gầy gầy, dưới cằm có một bộ râu chuột, nhìn rất có dáng vẻ con buôn. Nghe nói vậy, sắc mặt lộ vẻ khó khăn:
- Khách quan, trong điếm đã có hai vị khách rồi, ngươi xem...
Lão lại nhìn ra ngoài xem xét, rồi lại cười nịnh nói:
- Để ta xem nào, những phòng còn lại, đủ cho khách quan và bằng hữu của ngài đấy.
Khương công tử nhẹ nhàng xiết chặt tay, trầm ngâm nói:
- Như vậy... , nếu bà ta là bị người ta mang đi, ngươi nói xem có thể là ai?
Viên Đình Vân do dự nói:
- Có lẽ...là có kẻ thấy chúng ta khá phô trương, lại nghĩ lầm đứa bé là con công tử, cho nên muốn cướp làm con tin, muốn tống tiền.
Khương công tử hơi hơi nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Ta có một dự cảm bất tường, ta cảm giác, cảm thấy việc này dường như có liên can tới Dương Phàm.
Viên Đình Vân quả quyết nói:
- Không thể nào là hắn, hắn căn bản cũng không biết mình còn có một đứa con gái nữa. Lại nói tiếp, nếu như là hắn, cũng không thể đơn giản yên không một tiếng động mang đứa con đi được.
Khương công tử ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Cũng có lý, chỉ có điều...vài mâu tặc có thể không một tiếng động trộm người còn sống ngay trước mắt ngươi, thật sự là có chút không thể tưởng tượng được...
Viên Đình Vân cười khổ nói:
- Công tử, đã là người luyện võ, dù biết trước không có người đột kích, nhưng lúc ngủ vẫn luôn đề cao cảnh giác, khác với người bình thường khi ngủ sâu. Chúng ta một đường từ Lạc Dương đi ra, chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi người khó tránh khỏi có chút lơi lỏng. Huống chi đám mâu tặc chỉ biết trộm chó này tuy rằng lén lút, nhưng cũng có chỗ độc đáo của bọn họ...
Khương công tử khẽ thở hắt, cúi đầu nói:
- Ừ, nếu thật sự có người vì tiền mà bắt họ đi, thế thì dễ làm rồi. Chúng ta chỉ cần ngồi đây, đợi bọn chúng ra giá là được, chỉ sợ...
Viên Đình Vân lớn tiếng nói:
- Công tử không cần lo lắng! Không thể nào là Dương Phàm được, không nói đến việc hắn không biết trên đời này còn có một đứa con gái, dù là hắn biết, hắn cũng không có khả năng lặng yên không một tiếng động cướp lại con gái của mình đi như vậy, cho nên...
Viên Đình Vân còn chưa dứt lời, ngoài cửa có tiếng cười dài:
- Nói rất đúng! Ta đương nhiên sẽ không lặng yên không một tiếng động mà đến, hành quân lặng lẽ mà đi. Hiện tại, chẳng phải ta đã tới rồi sao...