Say Mộng Giang Sơn
Chương 749 : Đi sứ Đột Quyết
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
Thảo nguyên rộng lớn bao la, một đoàn người từ từ đi tới, đi xuyên qua khu đồi thấp rồi đi về phía tây, chính là lãnh thổ của người Đột Quyết.
Gió thổi rất mạnh, cuồng phong vần vũ, tuyết bay đầy trời, hai con lạc đà chịu rét đi chậm rãi, cả đoàn lữ hành đều nằm sấp thân mình, dùng một chiếc khăn thật dày che kín đầu và mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đang nheo lại, dù là như thế, chỗ nào mà hở ra ngoài gió vẫn đau như thể bị châm kim.
Nhiệt độ ở đây so với mùa đông ở lãnh địa của người Hán ít nhất cũng phải thấp hơn 10 độ, cả người Dương Phàm che kín cả người, còn hận không thể tìm một cái bao để chụp cả người vào, vất vả trong gió tuyết ở đây hơn một canh giờ, hắn bắt đầu hiểu được, vì sao hầu hết những người ở vùng lạnh thích uống rượu, hiện giờ hắn cũng muốn uống vài ngụm rượu để chống lại cái lạnh rồi.
Dương Phàm vốn tưởng cơn gió tuyết che phủ kín trời đất này phải thổi ba ngày ba đêm, nhưng bỗng dưng gió đột nhiên dừng lại, gió vừa ngừng, toàn bộ cánh đồng tuyết lập tức trở nên tĩnh lặng, bầu trời rất nhanh chuyển sang một màu xanh tinh khiết, dù ở bất cứ nơi nào khác cũng không nhìn thấy một màu xanh thuần khiết như vậy.
Ngay sau đó, lại xuất hiện vài đám mấy trắng như bông dưới ánh mặt trời, trắng đến chói mắt. ở giữa đất trời này, đoàn người chỉ như một chấm nhỏ giữa một bức tranh thiên nhiên khổng lồ, chỉ là một chấm nhỏ không đáng kể tại nơi trời đất mênh mông này.
Mọi người trong đoàn bỏ chiếc khăn che mặt phủ dầy tuyết rơi, thoải mái hít thở không khí trong lành, bước chân của lạc đà cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Trinh sát dẫn đường đột nhiên nói:
- Dương giáo úy, bên kia có một gia đình du mục.
Dương Phàm nghe thấy, nhìn lại, thấy một gò tuyết có chút khác thường, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện ra là một mái lều, Dương Phàm thấp giọng nói:
- Không nên quấy rầy bọn họ, cũng không được làm điều gì ồn ào, bây giờ chúng ta là người Khiết Đan rồi.
Tên lính trinh sát vâng một tiếng, quất roi da lên người lạc đà phi về phía trước.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, xoay một vòng, Dương Phàm mới nhìn thấy cửa nhà của gia đình du mục kia, cửa he hé mở ra, tuyết tích lại đã cao hơn nửa người, chủ nhân đang leo ra từ lỗ hổng, muốn rửa sạch tuyết trên mái và xung quanh lều, nhìn thấy đoàn người liền đứng im xem chừng một lát, sau đó lớn tiếng hô lên.
Dương Phàm chỉ hiểu được những câu tiếng Đột Quyết đơn giản nên không hiểu gã đó đang nói gì, liền hỏi trinh sát:
- Hắn nói gì vậy?
Trinh sát nói:
- Hắn nói, nhờ đoàn người chúng ta tới giúp hắn rửa sạch tuyết một lát, hắn nguyện ý đem rượu ngon và thịt dê ra khoản đãi chúng ta.
Một lát sau, trống tập trung vang lên, Võ Ý Tông lên thăng trướng, uy phong hạ lệnh:
- Toàn quân lập tức di chuyển về phía tây, đóng quân ở Thạch Châu, Lam Châu, Sóc Châu.
Nghe xong mệnh lệnh, các tướng đều ngẩn ra, bọn họ đã quen với cách đánh “thiên mã hành không” của Võ Ý Tông, bình thường là địch đến từ phía đông, ta đi về phía tây, địch đến từ phía bắc, ta chạy về phía nam. Hay là Võ đại nguyên soái nghe phong thanh được tin gì, tính đến phía tây để trốn tránh đại họa?
Trương Nguyên Nhất nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi Võ Đại tướng quân, vì sao chúng ta phải dời đến đóng quân ở Thạch Châu, Lam châu, Sóc Châu?
Võ Ý Tông cả ngày trốn người Khiết Đan, trốn đến mức mình cũng cảm thấy hơi ngượng, thủ hạ tướng sĩ coi gã ra sao, trong lòng gã hiểu rất rõ, nhưng gã cũng không có cách nào, lính của Tào Nhân Sư và Vương Hiếu Lễ đều nhiều hơn của gã, kết quả sẽ ra sao? Để gã cương quyết đấu với người Khiết Đan một trận, gã không dám!
Lâu Sư Đức ít binh hơn so với gã, hiện giờ đánh rất hay, Lý Đa Tộ lại càng ít hơn, nhưng lại thắng được trận lớn, nhưng gã cho rằng trong đó may mắn chiếm phần rất lớn. Gã Gacũng không dám lấy mạng mình ra đánh cuộc vận khí.
Lần này thì tốt rồi, Lý Đa Tộ làm thống soái quân phía bắc, mời gã phối hợp hành động. Vì để tránh cho người Khiết Đan chạy về phía tây, mời gã đóng giữ tuyến đường phía tây, ngăn cản người Khiết Đan chạy trốn.
Phía tây là địa bàn người Đột Quyết, Bệ hạ đã đồng ý cắt eo sông Lục Châu trả lại cho người Đột Quyết làm điều kiện trao đổi để Đột Quyết xuất quân phối hợp tác chiến với quân Chu. Gã cho rằng với tình hình này người Khiết Đan không có khả năng chạy về phía Tây, bởi vì đóng quân ở phía tây là an toàn nhất, cho đến lúc này cũng không gặp người Khiết Đan chạy về phía tây mà.
Vì thế Võ Ý Tông lập tức quyết định “phối hợp” với Lý Đa Tộ, việc này có thể khiến gã danh chính ngôn thuận mà trốn đánh, ai còn có thể mỉa mai nói hắn nhát gan sợ đánh nữa?
Trương Nguyên Nhất vừa hỏi, Võ Ý Tông lập tức đưa thư của Lý Đa Tộ ra, đúng lý hợp tình giải thích một phen, tỏ vẻ gã là thống soái nam quân phải kiên quyết phối hợp với ý đồ tác chiến của bắc quân, toàn quân phải dời về phía tây.
Các tướng liền không có lời nào để nói, hiện giờ Lâu Sư Đức và Lý Đa Tộ đang ở phía bắc đánh rất ác liệt, nếu Lý Đa Tộ đã yêu cầu như vậy, có lẽ là cuộc chiến ở phía bắc đã có thay đổi, điều này là cần thiết.
Võ Ý Tông thấy các tướng đã không dị nghị, lập tức ra lệnh sắp xếp khởi hành ngay trong hôm đó, di quân về Lam Châu. Đúng lúc đó, các châu phủ ở Hà Bắc bắt đầu lan truyền một tin tức khiến lòng người phấn chấn: đại quân triều đình đã vây kín người Khiết Đan, sắp tiêu diệt người Khiết Đan!
Trận chiến ngoại giao đặc biệt này, từ từ mở màn…