Say Mộng Giang Sơn

Chương 750 : Áo nhẹ vào hang hổ

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Ngoài trướng, tuyết rơi nhiều, trong trướng cũng vô cùng náo nhiệt. mấy người nô lệ ngồi ở góc trướng thổi sáo đẩy cầm, chơi nhạc vui vẻ. Mấy thiếu nữ Đột Quyết mặc quần áo xinh đẹp, ở trong trướng nhảy những vũ đạo nhẹ nhàng, chuông đồng trên chân các vũ nữ, phát ra âm thanh êm tai rất dễ nghe.



Gió không lớn, màn trướng hé ra, những bông tuyết trắng nhè nhẹ bay vào, theo sau là mùi hương nồng nàn xông vào mũi, hai thanh niên to cao vai khiêng nguyên một con dê nướng màu vàng đi vào.



Mọi người trong trướng vừa lớn tiếng nói chuyện, vừa uống rượu ngon, giơ bàn tay bóng nhẫy cầm dao cắt khối thịt dê lớn ở trong mâm, liên tục đưa vào trong miệng.



Mặc Xuyết ngồi ở vị trí chủ nhân, uống rượu ngon, tùy ý mà nói chuyện với mọi người, ánh mắt nhìn các thủ lĩnh hơi có chút thần quang lóe lên.



Lần trước quân của hắn xâm chiếm Hà Lũng, khiến cho Võ Tắc Thiên đồng ý hòa thân, quyên góp một số lượng lớn vàng bạc, nông cụ, sắt, hạt giống và thuốc men, lần tiếp theo, quân của hắn lại tiến ra Hà Bắc, lấy được vô số vải vóc, của cải, sau đó lại khiến Võ Tắc Thiên nhượng bộ thêm lần nữa, đồng ý trả lại eo sông Lục Châu cho Đột Quyết.



Những đại thắng liên tiếp này khiến cho các bộ lạc của hắn thật sự vui mừng, khiến cho người ủng hộ hắn ngày càng nhiều, uy thế ngày càng lớn, các bộ phận trong Đột Quyết cũng vì thế mà càng trở nên đoàn kết. Lúc này, Mặc Xuyết đã vượt qua uy thế của huynh trưởng của hắn năm đó.



Vốn dĩ Mặc Xuyết cho rằng, triều đình Trung Nguyên không thể bị hắn chiếm được, nguồn gốc của đế quốc này quá vững chắc rồi, lịch sử gần một trăm mười năm, của cải nhiều vô cùng cho nên hắn chỉ có thể từng bước chiếm tiện nghe. Nhưng Võ Tắc Thiên lại nhượng bộ một lần nữa, khiến lá gan của Mặc Xuyết dần dần lớn lên.



Hắn giống như một con sói xảo quyệt, không ngừng thăm dò con mồi, con mồi càng nhượng bộ, hắn càng cho rằng con mồi cũng không hùng mạnh, vì thế lòng tham ngày càng tăng lên. Hơn nữa vào lúc này, người Khiết Đan phái đặc phái viên tới, người Khiết Đan muốn hợp tác với hắn, cùng nhau chia sẻ Hà Bắc, điều này chính là tâm ý của Mặc Xuyết.



Đối với đề nghị của người Khiết Đan, hắn cân nhắc rất lâu và nghiêm túc, hắn cảm thấy bằng thực lực của hắn có thể nuốt trôi được trung nguyên, nhưng nếu chỉ chiếm Bắc Hà thì sao? Đương nhiên là nếu như vậy Khiết Đan cũng sẽ lớn mạnh. Hắn không hy vọng sẽ xuất hiện một dân tộc du mục hùng mạnh ở ngay bên cạnh.



Đế quốc Trung Nguyên tuy rằng hùng mạnh, nhưng rất nhiều năm qua, thảo nguyên thủy chung vốn là của dân tộc du mục, đế quốc Trung Nguyên dù có lớn mạnh đến mấy hay là phong Lang cư tư cũng tốt, cũng đuổi bọn họ giống như thỏ trốn chui lủi trên thảo nguyên, nhưng người Trung nguyên thì không có cách nào sinh sống lâu dài trên thảo nguyên đại mạc, sau khi hết thời kỳ huy hoàng, chủ nhân nơi này vẫn là bọn họ.



Những uy hiếp thật sự đến từ bên trong, đến từ chính những dân tộc du mục khác, người Đột Quyết bọn họ cũng từng là một bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên, cuối cùng đứng lên thay thế người Hung Nô ngạo mạn. Làm sao biết được sau nà không có một dân tộc khác lại thay thế bọn họ? Ngăn chặn Khiết Đan lớn mạnh lên chính là việc phải làm.



Tuy nhiên, tạm thời hợp tác hẳn là không có vấn đề, hắn tin tưởng vào thực lực và trí tuệ của hắn, trong trường hợp này, có thể mượn sức mạnh binh lính ở xung quanh là suy yếu Khiết Đan, mượn binh lính của Khiết Đan suy yếu Võ Chu, còn hắn thì đều có lợi. hôm nay triệu tập các thủ lĩnh trong bộ tộc lại chính là muốn tuyên bố quyết định này của hắn.


Mặc Xuyết ngẩn người, Khiết Đan lại phải đặc phái viên tới?



Các thủ lĩnh dưới trướng cũng châu đầu ghé tai bàn tán.



Mặc Xuyết giơ tay, mọi người ngừng ồn ào, trầm giọng nói:

- Cho hắn vào!



Thị về lập tức lui ra, đứng ở ngoài trướng, lớn giọng nói:

- Khả Hãn có lệnh, gọi sứ giả Khiết Đan và yết kiến!



Bên ngoài trướng Khả Hãn, chỉ có một hàng rào được cắm ở trong tuyết để ngăn người ngoài tự ý xâm nhập, phía trước có một cửa ra vào, bảy tám dũng sĩ Đột Quyết cầm đao đứng ở đó, đối diện là hai người Khiết Đan mặc áo da, che phủ kín người.



Một tiếng hô ở cửa trướng, những người Khiết Đan này lập tức lui về hai phía, hai người Khiết Đan liền đi nhanh về phía cửa trướng.



Hai người hùng dũng bước đi, đi tới cửa trướng đột nhiên xé lớp áo da ra, ném xuống nền tuyết ở phía sau, mấy võ sĩ Đột Quyết ngẩn ngơ nhìn, không đợi họ có phản ứng gì, hai người ngang nhiên bước vào trướng.



Trong trướng, từ Mặc Xuyết xuống dưới, tất cả các tướng lĩnh đều nhìn về phía cửa trướng, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, hai người sóng vai đi đến, một người mặc áo màu đỏ thẫm, một người mặc áo màu xanh, chân đi giày đen, đeo thắt lưng da, bên hông đeo một túi gấm, một chiếc thêu hình con gấu, một chiếc thêu hình tê giác.



Hai người vào cửa trướng liền đứng lại, ánh mắt nhìn qua một lượt, thuận tay bỏ chiếc mũ lông trên đầu ra, lộ ra chiếc khăn lụa vấn đầu đen mềm.



Hơn phân nửa các tướng lĩnh trong trướng nhất thời cùng đứng lên, miệng kinh hô một tiếng, đây đâu phải là đặc phái viên Khiết Đan gì, rõ ràng là hai quan quân người Đường!