Say Mộng Giang Sơn
Chương 751 : Tốt nhất là nắm lấy thời cơ
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
Phát hiện ra tình huống kì lạ, các dũng sĩ Đột Quyết vội vàng xông vào trại, nhìn thấy bộ dạng của hai người, liền hoảng hốt.
Hai người sứ giả Khiết Đan này, bọn họ lục soát cả thân thể đấy, binh khí đã giao rồi, chứng minh chính là người Khiết Đan, làm sao đột nhiên lại biến thành võ tướng của chiều đình nhà Chu?
Lúc này, Mặc Xuyết đã tỉnh táo lại, trầm giọng nghiêm nghị nói:
- Các ngươi lui ra!
Trong doanh trại, ai cũng bàn tán, Mặc Xuyết nhíu nhíu mày, lại nói với bọn họ:
- Im lặng!
Mặc Xuyết quát mọi người dừng lại, lúc này quay đầu lại nhìn hai người, thấy cả hai đều rất trẻ tuổi, nhưng một người trang phục màu đỏ thẫm một người trang phục xanh, biết chức quan người mặc màu đỏ thẫm lớn hơn một chút, liền nhìn chăm chú hắn nói:
- Các người là người nước Chu?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Vị vừa nói đây có phải là Mặc Xuyết Khả Hãn? Không nghĩ tới Khả Hãn nói tiếng Hán lưu loát như vậy.
Mặc Xuyết hừ lạnh một tiếng nói:
- Các người ngàn dặm xa xôi đến doanh trại của ta làm gì?
Mã Kiều tự biết kiến thức và năng lực của mình đều không bằng Dương Phàm, bây giờ trong lòng đang nhớ kỹ về lời dặn huynh đệ của gã, để ý huynh đệ nói mình đi làm:
- Bình thường là như thế, nên thay đổi theo hướng tích cực một chút thì tốt hơn!
Mặc Xuyết vừa dứt lời, gã liền trừng mắt, quát to mà nói:
- Mã mỗ nghe nói Mặc Xuyết Khả Hãn là vị anh hùng Đột Quyết trên thảo nguyên, như thế nào mà người như vậy lại không phóng khoáng? Chúng ta lặn lội, vượt tuyết mà đến, cũng không mời chúng ta ngồi xuống uống một chén rượu, ăn thịt để hồi sức? Chúng ta cùng nhau đi đến đây, cho dù là một người chăn nuôi cô linh linh trú trướng tại miền quê hoang dã ,cũng sẽ không biết mời khách như vậy !
- Làm càn! Ngươi dám nói Khả Hãn chúng ta như vậy!
Hai bên lập tức có mấy tên thủ lĩnh tiểu bộ lạc nhảy bật lên thể hiện lòng trung thành, “keng” một tiếng, đã rút bội đao ra. Mã Kiều cũng nghiêm túc, trừng mắt, ưỡn bụng, con tê giác đầu to thêu bên hông trên bụng liền ủi lên, bày ra một tư thế nghênh chiến.
Dương Phàm dám nói như vậy, là đủ để phân tích người Khiết Đan tâm tính đấy.
Người Khiết Đan đầu tiên đúng là giữ bí mật cái chết của Lý Tận Trung, không phát tang, cho đến Tôn Vạn Vinh ở đông eo sông Thạch Cốc đại thắng Chu quân, vững chắc địa vị Tôn Vạn Vinh ở trong người Khiết Đan, lúc này mới thông báo cho tất cả tướng lĩnh.
Bọn họ không thể không thông báo, thủ lĩnh Khiết Đan không giống vương triều hoàng đế Trung nguyên, nếu bị cận thần phong tỏa trong cung thì nửa năm hay một năm không gặp ngoại thần, mọi người cũng sẽ không có quá nhiều hoài nghi, nhưng tù trưởng người Khiết Đan bình thường thường xuyên tùy tiện tiếp xúc với tộc chúng, thường thời gian không lộ diện, tộc nhân tất nhiên sinh nghi, do đó phát hiện chân tướng.
Cho nên Tôn Vạn Vinh mượn thế đại thắng, công bố Lý Tận Trung đã chết, cũng là bắt được một thời cơ tốt nhất, nhưng bọn họ không có tuyên bố ra phía ngoài, bọn họ cần đang mượn khí thế tiếp tục áp bức Võ Chu
Như vậy đối với Đột Quyết thì sao?
Khiết Đan và Đột Quyết đều là Sói, mặc dù cường tráng một chút, đơn bạc một chút, nhưng đều là tính Sói mười phần, bọn họ hiện tại cần hợp tác, rồi lại phải đề phòng lẫn nhau
Vì để tránh cho người Đột Quyết lòng tham không đáy bắt bọn họ đòi hỏi nhiều, người Khiết Đan cần xây dựng mình hùng mạnh lên, cho nên, Lý Tận Trung chết, bọn họ là không thể nào nói cho người Đột Quyết biết.
Cũng như thế, người Khiết Đan đại bại ở Mã thành, bọn họ cũng sẽ không nói. Mà trận chiến Mã Thành bởi vì phát sinh thời gian ngắn ngủi, vả lại phát sinh ở địa khu Tần Hải đông bộ Hà Bắc, người Đột Quyết là không thể nào biết đến.
Cho nên, Dương Phàm nói ra, hơn nữa là "Giành trước" nói ra.
Hắn nói ra trước, như vậy dù là có lời nói dối, sứ giả Khiết Đan sứ giả muốn phân biệt cũng là tuyệt đối không thể nào, người Khiết Đan trước đây giấu diếm, sẽ làm các tướng lĩnh Đột Quyết hoàn toàn mất đi tín nhiệm với bọn họ, bọn họ có nói gì đi nữa thì cũng không làm mất đi sự nghi ngờ của người Đột Quyết.
Những lời này nói ra, dĩ nhiên sứ giả Khiết Đan không hiểu rõ tình hình sẽ rơi vào thế hạ phong.
Mặc Xuyết trầm mặt lại hỏi vài câu, Dương Phàm đối đáp trôi chảy, Tiêu Mục Mộc vẫn còn nghi ngờ, lại hỏi:
- Tất nhiên còn sót lại binh mã Khiết Đan đã bị các ngươi bao vây, làm gì còn cần chúng ta xuất binh? Các ngươi tới đây, lại vì sao lén lút đóng giả thành người Khiết Đan?
Dương Phàm ngạo nghễ nói:
- Thế cục Phương bắc, triều đình của ta luôn luôn rõ như lòng bàn tay. dân vùng biên giới hai nước ta ngài xưa nay không hòa thuận, đây đó có ẩu đả nhau, kết rất nhiều oán hận. Nếu như chúng ta lấy thân phận sứ giả Chu quốc công nhiên mà đến, chỉ sợ bộ lạc vùng biên duyên của quý quốc sẽ tìm chúng ta gây phiền phức, thay đổi chút tướng mạo hình thức bề ngoài, chủ yếu là để đi lại dễ dàng. Về phần chúng ta đã đại thắng rồi, vì sao còn muốn các ngươi xuất binh...
Mã Kiều dường như là ăn no rồi, Dương Phàm vừa mới nói tới đây, gã liền lau mỡ ở tay, vỗ về cái bụng, đánh ợ một cái, lười biếng nói tiếp. . .