Say Mộng Giang Sơn

Chương 759 : Miệng diều hâu

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Doanh Châu tây bắc, một mảnh đất hoang vu.



Nơi này đời sau gọi là Thông Liêu, hiện tại thì không có địa danh, vốn cũng không có người định cư, nhưng hiện tại, thì đã có mấy vạn phụ nữ trẻ em bộ tộc của Lý Tận Trung và bộ tộc Tôn Vạn Vinh.



Hai hướng nam bắc địa phương này tương đối cao, trung bộ thấp phẳng, hiện lên hình dáng yên ngựa, bắc bộ là vùng đồi núi bằng đá của dư mạch Đại Hưng An Lĩnh Nam Lộc, nam bộ là núi nông của vùng núi Liêu Tây, hoàng thổ đồi núi, trung bộ là đồng bằng phù sa của lưu vực cát chất sông Liêu.



Lý Tận Trung lựa chọn địa phương này không tệ, dựa vào núi có thể thủ, trước núi có thể gieo trồng, có thể chăn thả, trong núi có thể săn bắn, hơn nữa một khi có việc, dùng phương hướng địa lý nơi này để lui bước, đều có thể hòa hoãn xung đột không kém.



Thành trì của bọn họ được gây dựng tại một chỗ hiểm yếu nhất trong sơn địa thạch chất bắc bộ: Miệng diều hâu.



Trên ngọn núi này chỉ vẻn vẹn có một vài cây cối, đại phận địa phương đều là núi đá trụi lủi, sau lưng dãy núi liên miên, phía trước là ngọn núi cao dựng đứng, vẻn vẹn chỉ có một con đường hiểm yếu có thể lên núi, quả thật sắc nhọn cong như mỏ diều hâu, dễ thủ khó công.



Chủ tướng đóng ở nơi này là Ất Oát Vũ, em rể của Tôn Vạn Vinh, phó tướng là Phí Mạt, bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm xây công sự, hơn nữa mùa đông thi công không tiện, hơn nữa trong bộ lạc ngoại trừ thương binh chính là người già, những người này làm lao công, tiến độ xây dựng thành trì vẫn rất chậm.



Hiện giờ thành trì mới của “Miệng diều hâu” vẫn chưa hình thành bộ dáng, toàn bộ bộ lạc vẫn còn ở dưới chân núi, chỉ những tài vật và lương thực đã cướp đoạt được phần lớn đều đã được tích trữ ở trên núi rồi.



Sáng sơm, mấy đứa trẻ choai choai trong bộ tộc đuổi theo bầy dê không nhiều lắm đi lên sườn núi chăn thả, mà phụ nhân thì cõng lên lưng giỏ mây, đi vào trong núi hái hạt thông và tạp quả, những người già thì bận rộn ở trong bộ tộc, may áo da, chăn nuôi súc vật hoặc là làm một số việc khác. Mà một vài thanh niên cường tráng thì bị bắt lên núi lao động làm việc, tiếp tục xây dựng thành trì mang lại hy vọng cho bọn họ.



Trên sườn núi thả dê, trời xanh, mây trắng, tuyết trắng, cỏ khô, một đám dê núi, một nhóm trẻ đang chăn thả dê.



Đi đầu là một đứa bé trai kẹp roi bên sườn, khoảng chừng năm tuổi, tóc rối bù như tổ chim, cổ tay áo sáng trong suốt như mặt băng, đó là nước mũi bị lau vài, phía sau cậu có bốn năm đứa trẻ đi theo, nữ có nam có, tuổi tác đều nhỏ hơn cậu một chút.



Cậu bé kiêu ngạo chỉ vào một con dê mẹ bụng to, nói:

- Lam Lam, ngươi tới đây, mau nhìn, con dê kia sắp sinh dê con rồi, ta nuôi dê con nào con nấy đều béo mập, trong bộ tộc ta là nuôi dê khéo nhất đấy.



Một đám trẻ không khỏi thán phục, cô bé tên là Lam Lam sùng bái nói:

- Chi Chiến ca ca lợi hại quá, lớn lên huynh muốn làm gì?



Chi Chiến giơ ống tay áo lên, tay áo trơn bóng quệt một cái qua mũi cậu, trên mép có một vệt ướt:
Người đến người ngựa hợp nhất, kỹ thuật cưỡi ngựa thành thạo, đao pháp điêu luyện, thanh đao trong tay bỗng nhiên quay lại, trong cương mãnh ẩn chứa biến hóa khéo léo, bảo hộ thân thể mưa gió không lọt được, “keng keng keng” mấy đao, kỵ sĩ Đột Quyết kia chỉ cảm thấy hổ khẩu chấn động, mặt đao lại bị đối phương vỗ trúng, cánh tay lập tức giống như bị chạm vào điện tê dại, đao trong tay bay đi.



- Dừng tay!



Lúc này, thủ hạ của Phí Mạt cũng đang bị quân Đột Quyết bao vây giết, bắt vẫn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại không đủ bốn người, Tiêu Mục Mộc thét ra lệnh một tiếng, người Đột Quyết lập tức thu tay lại lui về phía sau, bốn người này mới sợ hãi lui lại bên Phí Mạt.



- Là ngươi? Sao ngươi lại ở chỗ này?



Lúc này Phí Mạt mới nhìn rõ người cứu tính mạng gã dưới đao đúng là Dương Phàm, không khỏi sững lại. Gã không ngờ, Dương Phàm sao lại xuất hiện tại nơi này.



- Ta nói rồi, nếu có cơ hội, ta sẽ thả ngươi một lần!

Dương Phàm nói xong, nhìn thoáng qua Tiêu Mục Mộc. Tiêu Mục Mộc hiểu ý vung tay lên, thị vệ cầm đao lui lại sau mấy bước.



Dương Phàm nói:

- Hiện tại, ngươi có thể đi rồi!



Trên bình nguyên vẫn còn đang chém giết, Phí Mạt quay đầu, nhìn tộc nhân mình đang vùng vẫy giãy chết.



Dương Phàm nói:

- Ta chỉ có thể thả ngươi một lần, nếu ngươi muốn giết trở về, chỉ có thể là mang theo huynh đệ ngươi đi tìm chết. Nếu ngươi chịu đi, mấy người này, ta có thể thả theo chủ.



Phí Mạt do dự một lúc lâu, gật đầu một cách khó khăn, hô to một tiếng, cũng không quay đầu lại thúc ngựa chạy về hướng nam. Bốn kỵ sĩ phía sau theo sát, vài người bị bắt cũng được thả, một lần nữa lên ngựa, đuổi theo Phí Mạt rời đi. Nhiều năm sống trong hoàn cảnh gian khổ, khiến bọn họ hiểu được lấy hay bỏ.



Tiêu Mục Mộc hai chân đập bàn đạp, chậm rãi bước đi thong thả đến bên Dương Phàm, mỉm cười nói:

- Thả một người, loạn cả quân, quý sứ thật là thủ đoạn giỏi!



Dương Phàm thản nhiên cười, đầu tiên là lặng yên nhìn chăm chú chiến trường hỗn loạn một chút, sau đó chuyển ánh mắt về phía mảnh mây trắng bất động trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ: “Hôm nay, thật sự nên thay đổi rồi!”