Say Mộng Giang Sơn

Chương 760 : Thập diện mai phục

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Trong khi năm vạn kỵ binh Đột Quyết còn kém một ngày lộ trình mới đuổi tới Tùng Mạc Đô Đốc phủ, Mã Kiều suất kĩnh mười tên lính cường tráng đã phong trần mệt mỏi mà đuổi tới U châu.



Khi Lâu Sư Đức đóng quân tại đây nhận được tin tức của Mã Kiều, lập tức truyền tin cho Võ Du Nghi kẻ vẫn nắm giữ gần nửa binh mã không chịu giao ra binh quyền, co đầu rút cổ trong thành Đàn Châu, cùng với Sa Trá Trung Nghĩa đang trụ tại nam tuyến, Lý Đa Tộ tại đông tuyến, mấy lộ đại quân cùng lúc khởi hành, bày ra “thập diện mai phục”.



Khi các lộ quân bên này vừa dừng chân, Phí Mạt liền một đường chạy như điên tới Thanh Long vịnh nơi Tôn Vạn Vinh dừng chân.



Tôn Vạn Vinh vừa nghe Tân thành bị tập kích, cha mẹ, người thân rơi vào tay kẻ địch, em rể Ất Oan Vũ không rõ tung tích, những vật tư vũ khí cướp được trong mấy tháng này cũng rơi vào tay của bọn Đột Quyết, nhất thời như ngũ lôi oanh đỉnh.



Ông ta tuổi đã cao, cả đời bôn ba ngoài chiến trường, tinh thần và thể xác sớm đã mệt mỏi, lại nghe được tin tức này, chịu đả kích lớn, cổ họng ngòn ngọt, phun ra ngụm máu tươi. Chờ ông ta tỉnh lại, dĩ nhiên đại thế đã mất, trong lúc ông ta ngất đi, tin tức này đã lan truyền khắp toàn quân.



Mấy tên dũng sĩ vào sinh ra tử cùng Phí Mạt không biết tin tức này sẽ ảnh hưởng lớn đến quân tâm sĩ khí, bọn họ vẫn giống như trước đây cùng những bộ lạc khác tranh đoạt nguồn nước và đồng cỏ, nhanh chóng trực tiếp nói ra những chuyện đã phát sinh



Bọn họ thậm chí còn thêm mắm dặm muối, làm cho tình trạng tộc nhân càng thêm thảm, nói người Đột Quyết hung tàn hơn, mục đích của bọn họ kì thật rất đơn giản: kích thích thù hận của tộc nhân, cùng nhau giành lại Doanh châu, cứu thân nhân bọn họ trở về.



Thế nhưng bọn họ bây giờ đã không còn là những tên du mục như trước, mà đã trở thành quân đội viễn chinh bên ngoài, bên cạnh họ cũng không còn là đàn dê bò chỉ cần hai người là có thể chăm sóc tốt, bên cạnh họ lúc này là đại quân Chu như lang như hổ, tin tức này đã hủy đi bọn họ.



Như lời nói của Dương Phàm:

- Nếu bị chúng ta đánh bại, các ngươi chỉ cần bại một lần, liền không còn đường sống!



Này gọi là kỷ luật quân đội không nghiêm, không rèn luyện dưỡng thành cuộc sống quân ngũ trường kỳ, khi thế trận nghiêng về mình, họ như lang như hổ, ai cũng muốn tiên phong, vừa gặp phải ngăn trở to lớn, liền thành năm bè bảy cánh, một đám ô hợp dù từng người thân thể cường tráng, cũng không thể phát huy sức mạnh toàn quân nên có.



Tôn Vạn Vinh sau khi tỉnh lại, biết được tin tức đã lan truyền toàn quân, ông ta liền biết đại thế đã mất.



Biết rõ đường trở về có đại quân triều đình ngăn chặn, nhưng ông cũng không thể đưa ra được quyết sách nào khác. Phần đông tướng lĩnh hết sức phẫn nộ, không kìm nổi giận dữ gầm thét, đều tỏ vẻ muốn giành lại Doanh châu.



Tôn Vạn Vinh tự lực khó có thể xoay chuyển tình thế, chỉ đành đưa ra quyết định biết rõ sai lầm:

- Lựa chọn lộ tuyến gần nhất, ngày đêm tiến nhanh, giành lại Doanh châu.
- Có thể lớn bao nhiêu? Bộ lạc của chúng ta đã không có bao nhiêu người, nếu lúc này tam bộ lạc không thể đoàn kết, sớm muộn cũng bị những bộ lạc khác thâu tóm.



Ông ta phấn chấn tinh thần một chút, lại nói:

- Ngươi hãy nghe, ta hiện tại đem bộ lạc của ta và Lý Tận Trung nhập vào bộ lạc của ngươi. Nếu ngươi muốn cho tân bộ lạc yên ổn, hưng thịnh, phải không ngừng hùng mạnh, thẳng đến khi các ngươi có được thực lực thống nhất bát bộ lạc!



Phí Mạt chân tay luống cuống, lúng túng nói:

- Ta…ta sao được? Ta không được…



Tôn Vạn Vinh quả quyết nói:

- Ngươi không được, còn con ngươi! Con của ngươi không được còn tôn tử của ngươi! Đem mệnh lệnh của ta trở thành tổ huấn của ngươi, đời đời lưu truyền cho con cháu, một ngày nào đó gia tộc của ngươi sẽ xuất hiện một hậu đại trí dũng song toàn, có thể hoàn thành di mệnh hôm nay của ta!



Phí Mạt kinh ngạc nói:

- Đại nguyên soái, chúng ta… hiện giờ thân ở trung vây, sinh tử khó liệu, chuyện về sau… vẫn là phá được vòng vây mới nói đi.



Tôn Vạn Vinh khóe miệng mang một tia cười cổ quái:

- Chuyện lúc này, ta sẽ giải quyết, đây là chuyện mà thủ lĩnh ta phải làm, cũng là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì các ngươi! Ta dùng cái chết của mình, đổi một con đường sống cho các ngươi! Nhớ kỹ, ta là bị các ngươi giết chết, chỉ có như vậy các người mới được trều đình đặc xá, ban cho đất đai, khiến cho tộc nhân được an cư!



Tất cả đầu lĩnh đều kinh hãi, ngẩng đầu nhìn ông ta:

- Đại nguyên soái!



Vài người nhanh nhẹn phản ứng nhanh sẵn sàng nhảy bổ vào ngăn cản ông ta.



- Cần phải tuân theo di mệnh của ta, đừng để ta phải chết vô ích!



Tôn Vạn Vinh ngữ khí âm vang, tựa như âm thanh kim thạch, vừa dứt lời, không đợi mọi người kịp phản ứng, trường đao trong tay đột nhiên quay lại, xẹt qua cổ họng mình!