Say Mộng Giang Sơn
Chương 763 : Thưởng phạt có khác
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
Diêm Tri Vi dù đáng chết, nhưng lại chết thảm kiểu này, cũng làm trong lòng dân chúng thống hận y không chỉ sợ hãi không biết trút vào đâu mà còn là sự hưng phấn, hiện giờ thấy đao phủ tiến lên, đám dân chúng tụ tập ở hai bên cầu Thiên Tân không biết đao phu còn có thủ đoạn hành hình gì đối với một cỗ thi thể này, tất cả đều nín thở nhìn.
Diêm Tri Vi chết cực thảm, nhưng đao phủ kia cả đời giết người vô tính, là đao phủ đệ nhất của Hình Bộ, hiện tại các đao phủ của Hình bộ này đều là đồ tử đồ tôn của ông ta, cả đời này của ông ta cũng không biết đã giết bao nhiêu vương hầu tướng quân thừa tướng rồi, đối với trường hợp này đương nhiên không cần quan tâm.
Đao phủ kia đi đến trước mặt thi thể của Diêm Tri Vi, giơ tay rút mũi tên trong ngực ông ta, một mũi tên mang theo máu thịt được nhổ ra, bị ông ta vứt trên đất, lập tức lại lấy trong mâm ra một thanh đao nhọn, theo tiếng hét kinh hãi của dân chúng đang vây xem, cổ tay ông ta trầm xuống, dĩ nhiên một đao thông suốt đâm vào ngực Diêm Tri Vi.
Đang lúc mọi người trợn mắt há mồm, đao phủ đã xé ngực Diêm Tri Vi, thò tay vào quả tim của y, nhannh nhẹn dùng đao cắt xuống, hung hãn ném xuống đất.
Vạn tiễn xuyên tim, tiện đà mổ bụng phá bụng, trường hợp như vậy thật sự là làm dân chúng xem hành hình bị chấn động, kinh hãi, tuy rằng trong đám đông cso một vài kẻ lưu manh vô lại đang không ngừng trầm trồ khen ngợi, còn lại đại bộ phận mọi người đều không đành lòng nhìn nữa.
Lúc này, một loạt xe chờ tù từ hướng Hình Bộ đi tới, Lạc Dương úy Đường Túng mang theo mấy chục nha dịch đi trước mở đường, ra sức tách đám đông, bảo đảm xe tù được thông qua.
Trên xe tù có nam có nữ có già có trẻ, đều là thân nhân gia quyến của Diêm Tri Vi, trong đó bắt mắt nhất là mấy đứa bé, những đứa bé này nhốt trong một chiếc xe tù riêng, lớn khoảng năm sáu tuổi, nhỏ mới hai ba tuổi, thần sắc khác hẳn với những người lớn đang ngây dại ra, mấy đứa bé này dường như còn không biết xảy ra chuyện gì.
Vài đứa bé nắm lan can xe chở tù, tò mò nhìn đám đông chen lấn chật ních trên đường, cười ngây ngô khờ dại. Một lão phụ nhân thấy bọn chúng, trong đôi mắt đục ngầu đột nhiên dâng lên nước mắt, bà xoay người, cố gắng chen ra ngoài, miệng lẩm bẩm:
- Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng, lão thân không thể xem được nữa!
Con trai của bà vốn đang có chút tò mò không đi, thấy mẹ già bỏ đi, đành phải đuổi theo, một tay bảo vệ mẫu thân, một tay rẽ đám đông, mọi người đang trầm mặc khác thường, nên bị mẹ con họ dễ dàng đẩy ra một đường nhỏ, đi ra ngoài.
Một người vác rổ bánh bột nhìn mấy đứa bé vô tri kia, không khỏi thở dài ảm đạm, cho dù là tội lớn mưu nghịch, cũng không nên gây họa tới đám nhỏ như vậy chứ. Bọn chúng nhỏ như thế, dựa vào cái gì mà phải gánh vác hình phạt nặng nề của bậc cha chú bọn chúng, nhưng, đây là ý chỉ của nữ hoàng đế, ai dám cãi lời?
Trong lòng Dương Phàm, ý niệm phủ định sự thống trị của Võ thị càng ngày càng mãnh liệt, hiện tại hắn đã hiểu tại sao Tiết Hoài Nghĩa lại châm một mồi lửa đốt “Thiên Đường” rồi, bởi hiện tại hắn cũng đang muốn một mồi lửa lớn thiêu hủy ngai vàng của Võ Tắc Thiên.
Dương Phàm lặng yên đứng hồi lâu, liền chỉ bảo người đi mua quan tài về, thu dọn thi thể của già trẻ Diêm gia, trước tiên đưa đến Tự Viện Lý Đình, chờ thân tộc Diêm gia tới lấy đi an táng, nếu những thi thể này giao cho Phường chính xử lý, chỉ có thể là dùng chiếu quấn qua loa, tùy tiện tìm nơi hoang vu để chôn hoặc là ném vào chùa miếu hỏa táng.
Có lẽ Diêm Tri Vi không đáng được thông cảm, nhưng đối mặt với mấy thi thể nhỏ bé kia, hắn không thể trốn tránh lòng trắc ẩn của mình. Người đi mua quan tài còn chưa quay lại, một đội Tiêu cấm quân đã chạy tới, một gã đội trưởng quát to:
- Là kẻ nào thu dọn thi thể của quốc tặc?
Dương Phàm quay đầu sang, thản nhiên liếc gã một cái, đội trưởng kia sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Dương... Lang tướng, lang trung... Ồ không, Dương Giáo Úy!
Đội trưởng này chính là người trong Bách Kỵ, tên là Trương Khê Đồng, năm đó gã từng cùng với Dương Phàm đi thăm dò tình báo Tây Vực, bởi hào quang của Dương Phàm nên mới có thể được lên chức, hiện giờ chợt thấy cấp trên cũ, có chút ngượng ngùng.
Trương Khê Đồng chần chờ một chút, bước nhanh đến, thấp giọng nói:
- Giáo Úy, bệ hạ trên thành thấy có người nhặt xác cho Diêm gia, có chút phẫn nộ, mệnh ty chức đến đưa người về hỏi. Giáo Úy ngài....nên cẩn thận một chút.
Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Ta với ngươi đi!
Nói xong liền phủi phủi quần áo, bước về phía cung thành.Trương Khê Đồng giật mình, vội vàng theo sát phía sau, một đội cấm quân chấp kích đeo kiếm, giống như là tùy tùng của hắn.