Say Mộng Giang Sơn

Chương 764 : Đem đánh loài chim dữ

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


- Dương Phàm?



Võ Tắc Thiên nhìn thấy Dương Phàm, hơi hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc.



Dương Phàm hạ thấp người nói:

- Đúng là vi thần! Thần ở Hà Bắc bị thương nhẹ, bởi cưỡi chiến mã không tiện, không thể đi theo Lý Đa Tộ tướng quân tác chiến, được sự quan tâm của Mông Tướng quân, cho phép thần trở về kinh sư trước.



Dương Phàm nói xong, cực kỳ nhanh nhìn sang Thượng Quan Uyển Nhi, trong mắt Uyển nhi tràn ngập niềm vui sướng, nàng lúc gấp rút vội vàng cúi đầu, giả bộ phủi tay áo, che giấu niềm vui bất ngờ khó khống chế này.



Võ Tắc Thiên trầm mặt, lạnh lùng trừng mắt với hắn, chậm rãi nói:

- Ngươi cũng đã biết người trẫm cho hành quyết ở đầu cầu Thiên Tân là ai sao?



Dương Phàm nói:

- Thần đã nghe nói. Thần nghĩ, Diêm Tri Vi đáng chét, Bệ hạ giết cả nhà, cũng là vì răn đe, nhưng cả nhà Diêm Tri Vi đã đền tội, để mặc phơi thây ngoài đường, luôn không ổn. Thần vốn không quen biết Diêm Tri Vi, thu dọn thi thể thay, cũng không có tình cảm cá nhân gì trong đó, chỉ là ....giữ gìn Đạo nhân thứ của bệ hạ!



Võ Tắc Thiên lại lạnh lùng liếc hắn một cái, lẳng lặng suy ngẫm một lát, bỏ qua việc này không đề cập tới, đổi giọng hỏi:

- Dương Huyền Cơ dựa vào việc bắt giữ Đại tướng Khiết Đan Hà A Tiểu trước trận, sau đó lại có Đại tướng Khiết Đan Lạc Vụ Chỉnh, Lý Khải Cố dẫn bộ quy hàng, tiện đà lại có Phí Mạt chém giết Tôn Vạn Vinh, mang đầu người tới quy hàng triều đình.



Trước đây, triều đình tại eo sông đông tây Hà Bắc đạo thương vong thảm trọng, những tướng lĩnh Khiết Đan này đều chém nhiều binh tướng của ta, văn võ trong triều đại thể cho rằng không thể tha thứ cho họ, đồng ý để ta tru sát, xóa nỗi nhục trước đó. Ngươi từ Hà Bắc đạo tới, hiểu biết tường tận bọn họ, ngươi cho là trẫm nên làm thế nào?



Đối với chuyện này, Dương Phàm cũng không dám đáp có lệ, hắn ngẫm nghĩ một chút, nghiêm túc nói:

- Chiến trường chém giết, đều vì mình chủ, dùng cái này làm lý do giết người đầu hàng, thần cho rằng không ổn. Tuy nhiên....Hà A Tiểu tính tàn bạo, người này giết chóc nặng nhất trong chư tướng Khiết Đan, thường dùng việc hành hạ dân chúng đến chết làm niềm vui, tội ác tày trời, không nên ân xá. Thần nghĩ, nên xử phạt gã ở mức cao nhất theo pháp luật, để chấn nhiếp kẻ khác.



Võ Tắc Thiên khẽ gật đầu, lại hỏi:

- Vậy còn chư tướng còn lại?



Dương Phàm nói:
- Nhị Lang!



Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thấy ngồi ngay ngắn trong xe chính là Lương Vương Võ Tam Tư, vội vàng chắp tay trước ngực thi lễ:

- Dương Phàm bái kiến Lương Vương điện hạ!



Võ Tam Tư khẽ mỉm cười, chìa tay:

- Lên xe!



- Vâng!



Dương Phàm đáp ứng một tiếng, trèo lên xe, xa giá của Lương Vương rất rộng rộng rãi, tả hữu đều có chỗ ngồi, Võ Tam Tư để hắn ngồi ở sườn, quan sát hắn từ đầu đến chân vài lần, mỉm cười nói:

- Ngươi ở Hà Bắc rất nổi tiếng, bổn vương đều biết.



Dương Phàm còn cần phải “lá mặt lá trái” với Võ Tam Tư, không tiện lộ thần sắc, liền hạ thấp người cười nói:

- Lúc ấy tình thế khẩn cấp, dưới trướng Lý Đa Tộ Đại tướng quân thiếu binh sĩ, tình thế bất đắc dĩ, thần đành phải không trâu bắt chó đi cày rồi, so với các tướng sĩ huyết chiến trước đó, việc thần làm, thật sự không coi là công lao gì.



Võ Tam Tư khoát tay nói:

- Công lao nên có cũng đừng có khiêm tốn. Mạnh tử viết: : Lao tâm giả trị nhân, lao lực giả trị vu nhân.’ Lời ấy không giả, mặc dù là trên chiến trường, thiện dùng người trí kế mưu lược, so sánh với mãnh tướng vạn phu không đỡ được, cũng càng giỏi vài phần.



Gã mỉm cười vuốt vuốt chòm râu, liếc nhìn Dương Phàm nói:

- Lần này ngươi lập nhiều công lớn, bệ hạ chắc chắn có ban thưởng. Lần trước ngươi ở Lại bộ đảm nhiệm chức vụ kém, hiện giờ dựa vào công lao này, nếu muốn Đông Sơn tái khởi cũng không phải việc khó. Không biết ngươi có tính toán gì không, hoặc là bổn vương có thể giúp ngươi một tay!



Trong lòng Dương Phàm khẽ động, suy nghĩ một chút, liền giả bộ cười khổ nói:

- Được sự khích lệ của Mông vương gia, thật ra chút tâm cơ của thần, cũng không đủ lớn để khoe ra trước mặt các võ tướng, hơn nữa tâm tư chúng thần trong triều, thần cũng còn kém rất xa.



Từ Hình Bộ lại Lại Bộ, thần vẫn luôn lỗ mãng, dựa vào sự quan tâm và một lời dũng khí của Vương gia ngài, mới tiếp tục vươn lên, bằng không sớm đã gặp hạn rồi. Thần cảm thấy, đạo văn thần này, thật sự không thích hợp với kẻ vũ phu như thần, thần muốn trở về Cấm quân, trở về Bách Kỵ, không biết ý Vương gia ngài như nào?