Say Mộng Giang Sơn

Chương 765 : Nhà? tình

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


- Được!



Võ Tam Tư vô cùng vui mừng, vỗ mạnh vai Dương Phàm, hưng phấn nói:

- Suy nghĩ của Nhị Lang, vừa lúc hợp với cách nghĩ của bổn vương! Ha ha, bổn vương cũng đang có ý này, chỉ có điều lo lắng ngươi không muốn từ bỏ con đường làm quan văn trở lại quân lữ mà thôi! Giờ thì tốt rồi, nếu Nhị Lang cũng có tính toán như thế, bổn vương bảo đảm ngươi được quay lại Bách Kỵ.



Nói tới đây, thanh âm của Võ Tam Tư chợt giảm đi, nhìn bốn phía, hơi nghiêng người về trước, quỷ bí nói:

- Trong triều sợ sắp sinh biến, Nhị Lang trở về quân lữ, chính là đại triển thân thủ!



Dương Phàm hơi kinh hãi, nói:

- Sao lại nói vậy?



Sắc mặt Võ Tam Tư âm trầm xuống, cắn chặt răng nói:

- Khiết Đan tạo phản, đánh ra khẩu hiệu “Vì Lư Lăng, Tương Vương”, Đột Quyết xâm lấn, lại đánh ra khẩu hiệu “Thay Lý phạt Chu”, ngay cả lão tặc Địch Nhân Kiệt này cũng nhân cơ hội đánh ra cờ hiệu Thái tử để mê hoặc lòng người.



Theo tin tức bổn thái tử nhận được, khi Bệ hạ nghe nói tin tức này, liên tiếp vài ngày không nói câu gì. Không lâu sau, Bệ hạ liền hỏi tới ẩm thực của Đông cung, cho phép vài vị Hoàng thái tôn ra khỏi thành cưỡi ngựa, đạp thanh, đối với tin tức bên Phòng Châu cũng bắt đầu chú ý đến, đây là chuyện trước đây chưa từng có!



Dương Phàm biến sắc, nói:

- Bệ hạ quyết định lập Thái tử rồi sao?



Võ Tam Tư lắc đầu, nói:

- Theo tin tức bổn vương có được, dường như còn chưa quyết định. Tuy nhiên, Bệ hạ tâm tư như biển, khó mà đoán được, chúng ta không thể không đề phòng, ngươi rút quân về ở bên trong, cần phải mau chóng nắm được một đội nhân mã của ngươi, sau khi Bệ hạ trăm tuổi, một khi sinh biến, chúng ta cũng có thể...



Võ Tam Tư nắm tay, chậm rãi mở ra, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó chậm rãi cuốn lại, nặng nề mà ấn đến trên gối.



Dương Phàm ngầm hiểu động tác kia, nói:

- Vi thần đã hiểu!



Võ Tam Tư tay giơ lên, chúi vai xuống phía hắn, trầm giọng nói:

- Nếu Cô ngồi trên thiên hạ, tất không bạc đãi ngươi rồi!



Dương Phàm nghiêm nghị nói:

- Đương nhiên nguyện hiệu lực vì Vương gia!



Võ Tam Tư hài lòng gật gật đầu. Nói:

- Ừ! Ngươi về nhà nghỉ ngơi, chuyện trở về Bách Kỵ, cứ để bổn vương lo.



Dương Phàm nói:

- Vâng! Vương gia vội vàng như thế, là muốn tiến cung?


- Con đó, còn con nữa, sao mẹ lại sinh ra hai đứa con bướng bỉnh như thế, các con cứ đợi đi, cha con rất mau trở về, đợi cha về rồi, hừ, các con bướng bỉnh như vậy, cha con không đánh mông các con mới là lạ đấy.



Dương Tư Dung u ơ nói:

- Phụ thân...mông...



Dương Niệm Tổ là bé trai, học nói chậm hơn so với tỷ tỷ, cũng u ơ nói theo:

- Mông...mông...tám vạn!



Tiểu Man trừng mắt hạnh, nói:

- Đúng, tám vạn, đánh mông con tám vạn cái!



- Ta cũng không cam lòng! Con nhỏ mà, bướng bỉnh một chút mới có tiền đồ!

Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng nói, cả tiếng cười, Tiểu Man quay mạnh đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa, nước mắt bỗng nhiên tuôn xuống như mưa.



Từ lúc Dương Phàm sinh tử chưa rõ, lại đến lúc nhận được tin hắn còn sống, Tiểu Man tựa như từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục lên Thiên Đường, trái tim bị tra tấn không thể diễn tả nổi. Nàng nhớ, nàng nghĩ, nàng đau khổ, nàng rơi lệ, nàng vui mừng, mọi tư vị, giờ phút này cuối cùng đã thấy hắn bình yên trở về, dâng đến bên môi chỉ có nước mắt mặn chát.



- Lang quân!



Tiểu Man chảy nước mắt nhào vào ngực của hắn.



Dương Phàm ôm Tiểu Man thật chặt vào ngực, khẽ vỗ sau lưng nàng.



Hai tỷ đệ Tư Dung và Niệm Tổ kinh ngạc nhìn mẫu thân thất thố và người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.



Dương Phàm cũng trào dâng lệ nóng trên khóe mát, chợt thấy hai tỷ đệ đáng yêu, liền nhìn sang cười hiền hòa nói:

- Phụ thân đã trở lại!



Tư Dung và Niệm Tổ lập tức kinh hãi, Tư Dung reo lên:

- Mông, tám cái!

Nói xong quay đầu bỏ chạy, Niệm Tổ cũng chạy theo sát:

- Mông, tám vạn!



- Ôi!



Dương Niệm Tổ ngã nhào một cái trên tấm thảm, vội vàng lăn lông lốc đứng lên, kêu to:

- Mông, tám vạn!

Bỏ trốn mất dạng.