Say Mộng Giang Sơn

Chương 767 : Hồ Xuân Thủy gợn sóng

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Thôi Đề cất cao giọng nói:

- Thật là ngu ngốc cho rằng như vậy, chúng ta hiện tại cần phải theo thời thế, tiếp tục mở rộng thế lực nhất mạch Lý Đường. Chỉ cần thế lực của chúng ta trong triều có thể hình thành một lực lượng lớn nhất, để tránh sau này xuất hiện hỗn loạn, bệ hạ cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì lấy tông thất Lý Đường làm Thái Tử.



Tống Chi Tốn hơi cau mày, phản bác:

- Lời nói Đại Lang dĩ nhiên là có lý, nhưng thực tế không thể thực hiện được. Tình hình trong triều đình hiện tại là Nhị Trương Nhất Phái, Lương Vương một phái, Ngụy vương một phái, Địch Công và Diêu Sùng, Ngụy Tri Cổ lại tách ra đi theo Tương Vương và Lư Lăng Vương, cả triều đình, ngoại trừ số ít phái ngoan cố kiên trì giữ trung lập, đã bị các phái khắp nơi chia cắt không còn, còn lực lượng nào để chúng ta tranh thủ chứ?



Thái Bình công chúa gật đầu nói:

- Lời nói Chi Tốn không sai, kỳ thật đối với bổn cung mà nói, bất kể là trung với Tương Vương hay là trung với Lư Lăng Vương, đều là nhất mạch của Lý Đường ta, mặc kệ bọn họ bên trong ai lớn mạnh hơn, đối với bổn cung mà nói đều không là vấn đề, vấn đề bây giờ là ngay cả hợp sức ba nơi của ta lại, cũng chống không lại Nhị Trương, Nhị Võ.



Phượng Các Xá Nhân Vi Tự Lập lập tức nghiêm mặt nói:

- Lời công chúa nói sai rồi, chính vì chúng ta yếu, mới cần phải hợp lại. Công chúa một lòng vì giang san Đại Đường mà suy nghĩ, có thể Tương Vương phái và Lư Lăng phái đều có tư tâm, há có thể khắp nơi đồng tâm hiệp lực sao? Người có thể tranh giành, ngay cả phái Tương vương và phái Lư Lăng cũng cố gắng, công chúa cũng không thể bỏ qua.



Thôi Đề cũng nói:

- Không sai, quyền lực nắm giữ trong tay người khác, chung quy cũng không bằng nắm trong tay của mình. Có một số người tuy rằng trung với Lý Đường, nhưng cũng không có gì bảo đảm là người đó không có những ham muốn riêng tư, chỉ có công chúa, bản thân vì hoàng tộc Lý Đường, hễ có việc gì đều suy nghĩ cho giang san xã tắc, cho nên mặc dù là người của phái Tương Vương và phái Lư Lăng có ý, chúng ta cũng không thể buông tay, cần tranh thì phải tranh.



Thái Bình công chúa gật đầu thụ giáo, nói:

- Thái Bình xin thụ giáo. Bổn cung vốn chỉ là lo lắng nếu như tham gia tranh đoạt, sẽ làm Nhị Trương, Nhị Võ từ đó mưu lợi bất chính. Đồng ý rằng lời nói của hai ngươi không phải là không có lý, vì để tránh nghiệp lớn chưa thành, huynh đệ tương tàn, bổn cung không dễ dàng bỏ qua.



Thái Bình công chúa bày tỏ thái độ rõ ràng, Thôi Đề mới quay lại vấn đề chính:

- Thế lực trong triều đã chia cắt hết rồi, chúng ta sao không theo lối khác, từ nơi khác mà bắt tay vào làm? Nếu như dẫn vào nước sống, bơm vào máu mới, đồng thời nỗ lực chiêu nạp môn hạ về cho công chúa, đó không phải đã phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt sao?



Vi Tự Lập không vui nói:

- Đại Lang. Ông cũng đừng có thừa nước đục thả câu, ngươi nói xem xem như thế nào là dẫn nước sống vào?



Thôi đề nói:

- Nữ hoàng đăng cơ tới nay, đa số dùng chư vương Võ thị và con rễ Võ thị làm Tế tửu, những người này phần lớn ngả ngớn không văn hóa. Tất cả sự chỉ định làm Bác sĩ, trợ giáo cũng phần nhiều là kết đảng thân thích, những người này không làm việc đàng hoàng. Trong mười năm, kinh thành các phủ học đều đã bị bỏ bê.




Cổ Trúc Đình lườm hắn một cái, giận dữ nói:

- Ngươi nha, đúng là một thằng đần không có mắt!



Nhìn hình dáng Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng đi, Nhâm Uy đưa mắt suy nghĩ thật lâu, cũng không hiểu mình rốt cuộc ngu ngốc ra sao.



Cổ Trúc Đình đi ra hoa viên, khi đi vào cây cầu nhỏ bên cạnh, không kìm lòng được quay đầu nhìn màu xanh đậm của mái cong một góc Chu Hồng cách đó không xa, chợt nhớ lều trướng của Đột Quyết và cùng xe kéo đi về phía đông và cảnh tượng cùng Dương Phàm ôm nhau ngủ. Lúc đó lạnh và mệt mỏi, lúc này nghĩ đến, cảm giác dao động trong lòng.



Gió đêm chầm chậm lướt nhẹ làm lá sen trên mặt nước dao động, cũng làm lòng cô rối bời, hai má nàng nóng lên, người cảm thấy thân thể tê dại, có mùi vị gì đó không nói được, nàng bỗng nhiên có một chút tưởng nhớ cái ôm của người đàn ông kia và tiếng ngáy của hắn.



Dương Phàm phụ hai tay, từng bước đi vào hậu viện, nhìn không có ai xung quanh, đột nhiên vui mừng nhướng mày, tiếp tục bước tới, liền nhanh chóng hướng về phía chỗ ở của Tiểu Man.



- A Lang!



Ở dưới cây nho Đào Mai và Tam tỷ Nhi đang ngồi nói chuyện phiếm nhìn thấy nam chủ nhân, vội vàng đứng dậy chào hỏi.



Dương Phàm không nghĩ tới việc dưới cây nho còn có hai người, nhanh chóng ổn định thân hình, hướng về phía họ ân cần cười, điềm đạm nói:

- Là Đào Mai và Tam Tỷ Nhi, người ta nói thiếu nữ tuổi dậy thì sẽ thay đổi, thiệt không giả chút nào, hơn nửa năm không gặp, mọi người đều xinh đẹp trở thành đại cô nương hết rồi, khà khà khà...



Đào Mai và Tam Tỷ Nhi liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút kỳ lạ. Trước mắt là vị nhân huynh với dưới cằm nhẵn bóng, không kể đến mái tóc bạc trắng, ngay cả râu cũng không có một sợi, hóa trang trưởng bối thật sự là miễn cường vô cùng.



Dương Phàm ho khan hai tiếng, lúng túng khoát tay nói:

- Không có việc gì nữa, các ngươi nghỉ ngơi đi!



Hai cô gái không hiểu gì liền rời khỏi, Dương Phàm nheo mắt nhìn họ, hai cô gái vừa vòng qua khóm hoa, hắn xoa xoa tay, giống như khỉ ăn trộm đào, khẽ nhấc chân lên, lén lén đi vào phòng ngủ...