Say Mộng Giang Sơn

Chương 768 : Làm cha không dễ

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Dương Phàm như tên trộm vọt thẳng vào gian phòng, ánh mắt nhanh chóng lóe lên, nhưng trong sảnh trống trơn, không một bóng người.



Dương Phàm vội vàng quay lại cửa phòng, xoay người lại, bước vào phòng ngủ, vừa thoáng hiện người ở bức bình phong, hai mắt nhìn vào. Qua ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn Ma cô hiến thọ, Tiểu Man đã lên giường nằm từ sớm, chăn đắp tới ngực, chỉ để lộ hai bờ vai trắng mượt mà, đầu vai cãn thận buộc một sợi dây đỏ, dĩ nhiên chỉ mặc một chiếc yếm.



Chợt thấy Dương Phàm như kẻ trộm xông vào, Tiểu Man liền giương đôi mắt to trong veo có chút kỳ quái nhìn hắn.



“Ha ha! Người hiểu ta, chỉ có Tiểu Man! Dù sao cũng là thanh mai trúc mã cùng ta lớn lên, a Nô vốn cũng không tự giác như vậy.”



Dương Phàm thấy thế như mở cờ trong bụng, mĩm cười nói:

- Nương tử quả thật biết đùa, thì ra đã chờ ta rồi!



Dương Phàm vừa dứt lời, từ trong chăn chui ra một cái đầu nhỏ, ngạc nhiên nhìn Dương Phàm, giọng nói còn hôi sữa:

- Phụ thân!



Dương Phàm đưa tay về phía chiếc chăn gấm, bỗng nhiên dừng lại trên không, ngạc nhiên nói:

- Tư Dung?



Ngay sau đó từ trong người Tiểu Man lại chui ra một cái đầu nhỏ khác, kinh ngạc nói:

- Điệp Điệp!

Sau đó cậu liền nhe răng, vui vẻ cười rộ lên:

- Điệp Điệp cũng tới, thích…!



- À?

Miệng Dương Phàm rộng mở, có thể đặt vào hai quả trứng gà, lắp lắp nói:

- Con... Các con hai tiểu tử này sao lại ở đây?



Dương Niệm Tổ hồn nhiên cười toe toét nói:

- Nghe mẫu thân kể chuyện xưa, thích...



Dương Phàm chán nản cúi đầu, Tiểu Man nhìn thấy thần sắc của Dương Phàm thay đổi, thình lình cười hì hì, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, hai má thẹn thùng ửng đỏ lên, dung mạo đó là nét đẹp quyến rũ người vợ trẻ, lại phơi ra làn da nõn nà mềm mại, quả là xuân sắc vô biên.



Tư Dung mở to hai mắt, rất cảnh giác nhìn Dương Phàm nói:

- Phụ thân tới làm chi vậy?



Dương Phàm lúng túng nói:

- Ta... Trời không còn sớm nữa, ta tới để ngủ.



- Không được, mẫu thân phải ngủ với con!



Tư Dung liền lập tức ôm cổ Tiểu Man, bên kia Niệm Tổ thấy vậy, cũng nhào tới ôm lấy Tiểu Man, kiêu hãnh vênh cằm lên, hướng về phía Dương Phàm tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của bọn chúng.



Dương Phàm bất lực giải thích vớihai đứa con:

- Nhưng mà ... Đây vốn là chỗ ngủ của ta mà. Hai đứa nghịch ngợm các con, không phải vẫn ngủ với nhũ nương sao?


Vì thế, giả bộ chối từ đấy, một làn da trắng mịn mượt mà như ngọc liền hiện ra dưới ánh nến, chăn gấm uyên ương hí thủy được vén lên, bờ mông trắng như trứng gà bóc ẩn hiện, trong suốt mượt mà, run rẩy hiện ra….



Ân ái giữa vợ chồng, ở độ tuổi khác nhau, có hình thức bày tỏ khác nhau, hắn và nàng, đang tuổi còn trẻ. Vì thế, đó là một đêm xuân, Tiểu Man như đóa hoa mềm mại trong khuê phòng, lại được tưới mưa móc, tiếng rên ngọt ngào như một bản nhạc êm tai, quấn quấn quýt quýt nhau tới nửa đêm.



*****



Tảng sáng, Dương Phàm lại xách vỏ kiếm lộn qua lộn lại, tinh thần sáng láng mặt đất bây giờ đã trồng hoa, kiếm phong ào ạt, trên mặt đất ánh chớp lấp lánh do luyện võ mà ra, thật sự không biết sinh lực của hắn làm sao mà dồi dào như gia súc vậy.



Tư Dung bản thân bước đi chưa được vững lắm, lại khăng khăng ôm con mèo con trong lòng, đong đong đưa đưa chạy tới, phía sau Niệm Tổ ba chân bốn cẳng đuổi theo, thình lình thấy phong kiếm bởi Dương Phàm đang múa kiếm dưới tàng cây, hai đứa bé lập tức dừng chân, kinh ngạc mở mắt ra nhìn chằm chằm.



Dương Phàm thấy bọn nhỏ chạy tới, nhằm tạo hình tượng bản thân trước mặt bửu bối của mình, Dương Phàm lại chuẩn bị đầy đủ tinh thần, tung lên cao rồi phục xuống đất, động tác nhanh nhẹn, kiếm tựa sao băng, uy phong lẫm lẫm, hình ảnh thu kiếm sau cùng anh tuấn phong độ, cười tít mắt nhìn hai đứa trẻ:

- Thế nào, võ công của phụ thân lợi hại không?



Tư Dung hiếu kỳ hỏi:

- Phụ thân biết dùng ngực làm tảng đá to không?



Dương Phàm sững sờ, ngớ ra nói:

- Không biết!



Niệm Tổ hỏi:

- Điệp Điệp biết nuốt kiếm không?



Dương Phàm nói:

- Không biết...



Tư Dung lại hỏi:

- Biết Thiết Thương Đỉnh Hầu không?



Tiếng Dương Phàm càng lúc càng nhỏ:

- Không... biết...



Niệm Tổ hỏi:

- Biết Kim Thương Bất Khuất không?



Dương Phàm đầu óc tối sầm:

- Không biết...



Hai đứa bé bĩu môi xem thường, Tư Dung vỗ vỗ đầu mèo con, kiêu ngạo nói:

- Tiểu mễ, tiểu Bảo, chúng ta đi!



Dương Phàm nhìn cái bóng lưng tập tễnh, để kiếm ngang ngực, muốn khóc mà không có nước mắt:

- Làm cha... Không dễ