Say Mộng Giang Sơn

Chương 770 : Nữ hoàng đế bí mật triệu

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Cuộc chơi xuân này, mãi đến trên sông thổi tới cơn gió mang theo cảm giác lạnh lẽo của ban đêm. Mới có nghĩa là kết thúc.



Tiểu Man và A Nô say rượu ý dạt dào, Niệm Tổ và Tư Dung một ngày vui đùa chạy nhảy, cả hai ôm mèo con toàn thân là cát, nằm trong chăn mềm mại, do lão Ngưu kéo xe, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.



Đoàn xe Uyển Nhi đi sớm hơn đoàn xe Dương gia một khắc, bây giờ có lẽ việc thứ nhất Uyển Nhi làm, là tắm rửa sạch sẽ, thơm phưng phức, chờ đợi lang quân đêm nay gặp nhau. Loại chờ đợi này, luôn mang đến người ta niềm vui vô tận.



Khi đoàn xe của Dương Phàm đến trước cửa phủ, sắc của hoàng hôn mới nhuộm bầu trời.



Dưới cạnh cửa, mặt trước cổng chính bề mặt bậc thềm một hạt bụi cũng không hỗn tạp hòa cùng ánh sáng mặt trời trong như gương, đứng ở đấy là thiếu niên cao lớn đang mặc phục sức của nội giám, tay đang cầm phất trần, đang nhìn về phía xa xa. Dưới bậc thềm, ngừng lại bốn con tuấn mã với bộ lông sáng bóng, đứng phía trước mỗi con tuấn mã đều là một cấm quân thị vệ rắn rõi như thương.



Xa xa, một đoàn xe chầm chậm chạy tới, được người của Dương gia chỉ điểm, được biết đó là đoàn xe của Dương Phàm, gã nội giám đó liền vội vã nghênh đón.



- Cao Lực Sĩ bái kiến huynh trưởng!



Chưa đi đến trước xe, vóc người cao lớn của gã nội giám liền dừng chân, vui mừng hướng về phái xe thi lễ.



Dương Phàm trong xe sớm đã được trình báo, dừng xe, đã cuốn tấm màn trúc lên rồi.



- A! Lực sĩ huynh đệ.



Dương Phàm vội nhảy xuống xe, bước nhanh về phía trước nắm tay hắn, thân mật nói:

- Lực Sĩ, sao ngươi lại tới đây, nếu báo cho ta biết trước, ta đã ở nhà đợi ngươi.



Cao Lực Sĩ nói:

- Đâu dám làm phiền huynh trưởng, Lực Sĩ đến lần này, là do bệ hạ sai khiến, truyền huynh trưởng vào cung đấy.



Dương Phàm nhìn sắc trời, ngạc nhiên nói:

- Bây giờ?
Người đến chính là Cao Oánh và Lan Ích Thanh, hai nữ tử oai hùng mặc trang nhung với khuôn mặt xinh đẹp đi lên phía trước.



Dương Phàm cười nói:

- Hai vị, đã lâu không gặp!



Hai cô nương xinh đẹp không bắt chuyện với hắn, hai đôi tay ngọc liền sờ trên người hắn lục soát một lần, không thấy mang vũ khí, lúc này mới khoát tay, uy phong vô cùng lãnh đạm nói:

- Đi theo ta!



Dương Phàm kinh ngạc nhìn Cao Lực Sĩ, đi phía sau cùng hai mỹ nữ chân dài, thưởng thức bờ eo uốn éo của họ, đi vào cổng chính điện Võ Thành.



Đây mới là cửa thứ nhất, Dương Phàm phát hiện ngoài những thị vệ ở ngoài sáng, trong bóng tối còn có nhiều thị vệ thuân tuần, khó trách Cao Oánh và Lan Ích Lan đối với hắn giả cự tuyệt, nơi đây là nơi nằm giữa thị vệ ngoài sáng và trong bóng tối, nhất định có người chỉ huy họ đang ở đó.



Đi vào bên trong, là cửa thứ hai, bóng người càng lay động, cảnh giới nghiêm ngặt. Trong tâm Dương Phàm âm thầm cảnh giác, nhưng hoàng đế muốn giết người, cho dù là Tể tướng, cũng một ý chỉ bắt vào đại lao rồi, không cần dẫn tới ngự tiền, huống chi với thân phận địa vị của hắn, hoàng đế quyết tâm gây bất lợi cho hắn, hoàn toàn không cần gọi hắn vào cung, lúc này mới an ổn một chút.



Sắc mặt của Dương Phàm cũng nghiêm trọng lên, đang ở phía sau hai mỹ nữ, lặng lẽ tiến vào cửa thứ ba, tiếp tục đi thẳng đến trước điện, Cao Oánh và Lan Ích Thanh mới dừng chân, tả hữu một bên, hướng về Dương Phàm nói:

- Vào đi, bệ hạ đang đợi ngươi.



Đến lúc này, hai người nữ mới hướng về Dương Phàm đưa ra một ánh mắt thân thiết, chỉ là bởi vì không thể dùng lời nói, cái mà dùng ánh mắt nói kỳ thực là hạn chế, Dương Phàm dường như hiểu được cái gì đó, lại tựa hồ đều không nắm bắt được gì, vì thế chỉ có thể hồ đồ suy đoán, bước vào cửa điện, cao giọng xướng danh:

- Thần- Dương Phàm, phụng khẩu dụ bệ hạ yết kiến!



- Vào đi!



Một giọng nói uy nghiêm từ trên điện truyền xuống, Dương Phàm theo tiếng trả lời bước vào, vừa nhìn lên, liền thấy Võ Tắc Thiên đang ngồi uy nghiêm phía sau án, sừng sững như một pho tượng Phật, toàn bộ đại điện trống trơn, lại không một bóng người, chỉ có hai bên ngự án là hạc tiên bằng đồng, khói xanh lượn lờ bay lên.



Dương Phàm không dám nhìn nhiều, vội vã cúi đầu lạy dài, lạy nói:

- Thần Dương Phàm, bái kiến bệ hạ.