Say Mộng Giang Sơn

Chương 771 : Không được nhàn hạ

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Võ Tắc Thiên uy nghiêm nói:

- Dương Phàm!



- Có thần.



- Trẫm nghe nói, ngươi và Thái Bình có chút quan hệ không minh bạch, đây là sự thật chứ?



Dương Phàm cứng họng, ngạc nhiên ngẩng đầu.



Bóng người xuất hiện sau bức màn tre, một mỹ nữ đi ra, toàn thân mặc cung trang màu vàng nhạt, mày đen má phấn lún đồng tiền, mắt sáng răng trắng, chỉ là mặt ngọc xơ xác tiêu điều.



Dương Phàm định thần nhìn lại, nhận ra là nữ quan trong cung Phù Thanh Thanh.



Phù Thanh Thanh giơ hai tay lên, tay áo màu xanh rủ xuống, lộ ra một đôi cổ tay trắng, ba cái vỗ “pằng pằng”, lập tức từ đằng sau sáu cây cột trong điện xuất hiện sáu cô gái trong bộ võ trang màu tuyết trắng, tư thế mỗi người hiên ngang, dung mạo đẹp đẽ, rõ ràng Lan Ích Thanh và Cao Oánh cũng trong đó, trong tay mỗi người cầm một thanh kiếm sắc.



- Ngươi thật to gan!



Võ Tắc Thiên vỗ bàn:

- Con gái của trẫm, ngươi cũng dám trêu ghẹo, phá hoại thanh danh hoàng gia của ta, bại hoại thể diện của trẫm, hạng người đại nghịch bất đạo, chết cũng chưa hết tội! Giết hắn cho trẫm!



Sáu cô gái vừa nghe, kiếm trong tay ào ào lóe lên, sáu người trong phút chốc liền hình thành một tiểu trận hình dáng hoa mai, để Cao Oánh làm tâm trận, bao vây Dương Phàm, sáu thanh kiếm sắc trực tiếp chỉ vào những chổ hiểm quanh thân của Dương Phàm.



Dương Phàm hoảng hốt, hai chân đọ kình, định ra tay, đột nhiên trong ánh sáng của hỏa thạch một ánh mắt và ánh mắt đụng phải là của Phù Thanh Thanh, thấy mặt ngọc nghiêm túc của Phù Thanh Thanh lạnh như sương, đôi mắt sáng để lộ thần sắc, Dương Phàm như đắp thêm nước đá, lập tức tỉnh táo lại.



]Nhưng mà, hắn phản ứng quá nhanh, hai chân dùng sức điểm xuống mặt đất, dĩ nhiên thân hình hắn bắn lên, hai chân vừa rời mặt đất, suy nghĩ Dương Phàm đã thay đổi thật nhanh, dĩ nhiên có phản ứng, vốn dĩ thân thể hướng lên không trung đột nhiên rơi xuống phía trước, hai chân vừa rời khỏi mặt đất, liền sửa thân hình hướng xuống phía trước



- Bịch!



Việc này làm hắn quỳ không được mà nén lại cũng không xong, Dương Phàm không kịp giảm lực, hai đầu gối rắn chắc hắn quỳ trên mặt đất, Dương Phàm mượn thế lạy một cái, hô to:

- Thần tội đáng muôn chết, ngô hoàng thứ tội.



Dương Phàm phản ứng cũng không chậm, hơn nữa Võ Tắc Thiên không rành võ công, mắt già bị hoa chưa nhìn được Dương Phàm mới quyết ý đánh cược một lần, vừa thấy hắn cầu xin tha thứ, hơn nữa thái độ chân thành như thế, tuy thêm lưỡi đao sắc bén mà không phản kháng, trong mắt không khỏi ngăn lướt một vẻ mặt hài lòng.



Bà nặng nề hừ một tiếng, khoát khoát tay, sáu cô gái Cao Oánh lập tức thu kiếm lui về phía sau, Cao Oánh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thầm nói:


*****



- A Lang còn bận rộn không?



Tiểu Man đi đến trước thư phòng, nhìn thấy trong phòng đèn vẫn sáng, nhìn về phía Nhâm Uy đang phụ trách canh cửa, hỏi.



Nhâm Uy cung kính đáp:

- Vâng, phu nhân, A Lang vừa về đến liền vào thư phòng.



Tiểu Man nghi ngờ nói:

- Kỳ quái, chuyện gì mà khẩn trương như vậy?



Cửa sổ chiếu xuống hai cái bóng, một cái rõ ràng là Dương Phàm, đang khoa tay múa chân nói cái gì đó, cái bóng đối diện hơi thanh tú xinh đẹp, lông mi thật dài, mũi thẳng tắp, đôi môi ngọt ngào, dáng đẹp với các đường cong, rõ ràng là Cổ Trúc Đình, nhìn hai dáng này, tuyệt đối không thể là đang làm bậy, không phải tư tình.



Tiểu Man không có cách nào, đành phải đi về.



Do tưởng rằng đêm nay lang quân sẽ đi thăm Uyển Nhi tỷ tỷ, không ngờ về sau nghe nói hắn quay về phủ, Tiểu Man liền mua cho con trai một con báo, mua cho con gái một con vẹt với điều kiện, hai đứa con phải vui vẻ tìm nhữ nương ngủ chung, kết quả đợi bên trái cũng không đến, đợi bên phải hắn vẫn không đến.



Cách biệt lâu ngày, Tiểu Man muốn lại bị A Nô “Chế giễu” vài lần đấy...



Đi đến sau nhà, Tiểu Man gọi Tam Tỷ Nhi, dặn dò:

- Đi xuống dưới bếp, dặn một tiếng, kêu bọn chúng điều dưỡng chút ít thức ăn khuya mang lên thư phòng.



Tam tỷ nhi giòn giã lên tiếng, liền thấy phu nhân chầm chậm đi về phía phòng ngủ, hơi có chút cụt hứng.



Cùng một đêm vừa nhận được tin do Dương Phàm gửi đến, Uyển Nhi mặc quần áo ngủ, không chịu nổi ra đứng ngoài lan can, nhìn lên bầu trời trăng sáng, si mê nhìn.



Bản tính Uyển Nhi không mưu cầu danh lợi, khi chưa khiêu khích, lòng ham muốn không tràn đầy, nàng không phải loại phụ nữ khát khao cái thú trên giường, đêm nay Dương Phàm không thể đến, nàng sở dĩ thất vọng là do không thể cùng tình lang nói chuyện, tâm sự. Bây giờ kỳ thật nàng phần nhiều là lo lắng cho Dương Phàm. Nàng biết nếu như không phải là việc vô cùng trọng đại, Dương Phàm tuyệt đối không lỡ hẹn.



Uyển Nhi buồn rầu đứng thật lâu, cuối cùng từ từ thở dài:

- Cuối cùng... đã xảy ra chuyện gì?