Say Mộng Giang Sơn

Chương 772 : Trong lòng con chuồn chuồn kia

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


- Tông chủ, vì sao nhân thủ của chúng ta không được sử dụng nhiều vậy ?



Sau khi nghe Dương Phàm giới thiệu, Cổ Trúc Đình chau mày, cái cảm giác hoảng loạn cùng Dương Phàm một mình trong một căn phòng đã biến mất, nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về hành động này.



Dương Phàm nói:

- Lực lượng chúng ta phân chia ra, phân bố ở tất cả các tầng lớp trong xã hội, phân bố ở triều đình và dân chúng, chỗ tác dụng tuy rằng không lớn, nhưng mà đều là chậm chạp mà ảnh hưởng lâu dài, đối với việc này, kỳ thật có thể vận dụng chỉ có nhóm người luyện võ, mà số lượng loại người này không nhiều.



Tiếp theo, “Thừa Tự Đường” của chúng ta cũng không tinh thuần. Nhân thủ của chúng ta đến từ bảy đại thế gia. Những người này nghe lệnh từ ta, nhưng sau lưng đều còn một chủ nhân thật sự, chính là chỗ thế gia của bọn họ, mặc dù bọn họ không phản bội ta, nhưng hướng gia tộc mật báo không khó đúng không?



Mà bảy đại thế gia tuy rằng nhất trí phản Võ Chu phản nữ hoàng đế, chỗ người được ủng hộ lại khác nhau, trong đó có một số người muốn ủng hộ Tương Vương, bọn chúng sẽ không đặt tất cả trứng vào một cái giỏ, Thừa Tự Đường chính là một món thập cẩm của Thất tông ngũ tánh, có nhiều tai mắt của mỗi thế gia, vì thế Thừa Tự Đường không thể dùng.



Nếu không quyết tâm ủng hộ người của Tương Vương, sau khi đã nổ lực nhiều như thế, biết được nữ hoàng đế muốn lập Lư Lăng Vương làm Thái tử, tất nhiên sẽ nghĩ cách giết chết Lư Lăng Vương. Nếu nữ hoàng đế đã quyết tâm truyền ngôi cho Hoàng tử, như vậy một khi giết chết Lư Lăng Vương, Tương Vương chính là lựa chọn duy nhất của nữ hoàng, mạo hiểm này , bọn họ nhất định sẽ liều lĩnh!



Cổ Trúc Đình yên lặng gật gật đầu, biết lời nói của Dương Phàm đều là sự thật.



Dương Phàm lại nói:

- Còn một điểm, ta còn phải mang theo nội vệ và người của Bách Kỵ đi, nếu chúng ta sử dụng quá nhiều nhân thủ. Bọn họ tất nhiên sẽ phát giác, ta nghĩ tới nghĩ lui. Cảm thấy thay vì sử dụng người không rõ nguồn gốc ở Thừa Tự Đường không , chi bằng một người cũng không mang theo!



Cổ Trúc Đình liếc nhanh Dương Phàm một cái, miệng không nói gì, trong tâm đánh trống, lại có tin sợ :

- Ta không phải là người của Thừa Tự Đường sao? Tông chủ... Tông chủ vậy là xem ta hoàn toàn thành người của mình? Hắn... Rõ ràng là hắn tin tưởng mình...



Dương Phàm lại không nghĩ nhiều như vậy, theo hắn, có giết chết Lư Tân Mật cùng bí mật này, đã đủ để khiến cô gái gia nô Thôi thị Thanh Hà vĩnh viễn trung thành và tận tâm đứng ở bên hắn.



Dương Phàm nói:


Dương Phàm nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy trong tay Cổ Trúc Đình cái bánh nướng kia không ngờ ở đó nhờ cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nỗ lực bị tiêu diệt mất nửa cái, không khỏi bật cười nói:

- Cổ cô nương ăn uống được!



Khuôn mặt Cổ Trúc Đình đỏ lên, bộ dạng hơi có chút thẹn thùng.



Dương Phàm xua tay cười nói:

- Ngươi chưa ăn điểm tâm, đương nhiên là đói. Ta nói ta ăn không hết một nửa, là trong trường hợp đã ăn sáng xong...



Dương Phàm tiếp tục dùng ngựa đi trước, thay ông lão bán bánh nướng kia thổi phồng:

- Lão già này một đôi bàn tay kỳ diệu, có bản lĩnh biến sắt thành vàng. Nghe nói, trên đoạn đê này bắt đầu không chỉ mình hắn một bán bánh nướng, sau này mặt khác có vài cái bán bánh nướng cùng hắn tranh tài, hắn dùng một cái yên ngựa và một tiễn bình, liền chế biến ra một bữa mỹ thực thơm ngào ngạt , những người kia tự biết không bằng, liền chủ động nhường.



Khi đó yên ngựa và tiễn bình, chú trọng dùng là da gấu và lộc mỗi thứ một chút, cũng dùng là da trâu dêđều là thật tuyệt không phải là đời sau ăn được keo trong có thể so sánh, cái đó đều là tinh khiết thiên nhiên, mùi vị cũng không tệ.



- À?



Cổ Trúc Đình đang ăn ngon, vừa nghe vậy, vừa mới mở ra miệng khi dừng ở nơi bánh có hình trăng khuyết, không có can đảm cắn xuống.



Dương Phàm thấy thế cười to:

- Yên tâm yên tâm, trong này tuyệt đối không có tiễn bình, cũng không có yên ngựa, ha ha ha, ngươi cứ việc yên tâm dùng.



Cổ Trúc Đình nhìn trò quái đản của Dương Phàm thành công, đắc ý cười to rồi đi, đôi mắt xinh đẹp lườm hắn một cái , chỉ tiếc Dương Phàm đang giơ roi thúc ngựa đi, cũng không nhìn thấy. Nếu không, một cái lườm quyến rũ như vậy , sợ rằng cũng không từ chối lấy thân thể của hắn làm cái bánh xốp xốp giòn dưới miệng của Cổ Trúc Đình.