Say Mộng Giang Sơn

Chương 780 : Nói dối

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Rừng trúc đong đưa, một trận gió thổi qua, tạo ra âm thanh sàn sạt, như tằm nhai lá dâu.



Thiếu nữ váy đỏ nằm trong rừng trúc, yên lặng bất động, chỉ có làn váy lụa đỏ theo cơn gió thổi tới khẽ lay động.



Dương Phàm quay trở về bước chân càng ngày càng nhanh.



Rất nhanh, hắn đã đến bên người thiếu nữ, cúi người nhìn vào hai mắt nàng, với hắn mà nói, có lẽ trong lòng vẫn còn đấu tranh vật lộn một lúc lâu, nhưng trên thực tế chỉ sau một khắc, hắn liền dứt khoát ôm lấy cô gái kia, bước nhanh về phía trước.



Tiểu cô nương rất nhẹ, nhẹ tựa lông vũ, mềm mại không xương, trên người thoang thoảng mùi hoa cỏ, trên thắt lưng mảnh khảnh kia, buộc một túi thơm, nhưng Dương Phàm lại tin tưởng mùi thơm này từ thân thể nàng.



Dương Phàm ngửi mùi thơm kia, tự giễu nghĩ:

- Nếu nàng không xinh đẹp như vậy, ta ngay cả không đành lòng cũng sẽ không mạo hiểm bại lộ hành tung quay lại cứu nàng đâu?



Nhưng mà, chuyện này chỉ có thể vấn tâm của hắn, người bên ngoài ai có thể trả lời. Xem trọng cái đẹp, bất kể là con người, động vật, thực vật hay những đồ vật khác, chẳng phải là đặc tính mà con người khác động vật sao?



Ẩn sâu trong rừng trúc, một dòng thanh tuyền không biết bắt nguồn từ đâu. Mặt nước bằng phẳng như một tấm gương, dòng nước thanh khiết trong suốt có thể thấy tận đáy. Một lòng chảo dung nham xanh biếc mà thiên nhiên ban tặng cho nơi đây.



Một dòng nước từ nới thấp chảy ra, cao chừng năm thước, độ cao năm thước này, tuôn ra một dòng thác nhỏ, tiếng nước không vang, bọt nước không lớn, tạo nên một dòng thác nước hình parabol như một dải lụa uốn cong, lại như làn tóc nhẹ lay trong gió của các thiếu nữ.



Bồn phía, những cây trúc so le nhau, cao có, thấp có, to có nhỏ có. Những cây trúc bất đồng đó cùng thác nước kia tạo thành cảnh đẹp chốn thiên đường.



Dương Phàm đặt thiếu nữ ở bên bờ nước, liền phát hiện nàng bị cắn ở đùi.



Dương Phàm không giả quân tử, lập tức vén váy lụa đỏ có vẻ sờn cũ kia.



Động tác của hắn nhẹ nhàng, thiếu nữ tại nơi sơn dã này, tiết khố dĩ nhiên không có, váy vén lên cao một chút. Chính là nói “ ẩn tư tận thế”, cảnh xuân không một chút gì che khuất.



Hiện lên trước mắt hắn là một đôi chân ngọc xinh đẹp, như giao nhân trong truyền thuyết.
- Sẽ không sẽ không, làm sao như vậy đươc.



Dương Phàm thiếu chút trả lại viên trân châu cho thiếu nữ kia, nhưng vì hoàn thành vai diễn của mình, đành phải trái lương tâm nhét viên trân châu vào bên hông, đứng dậy cười nói:

- Cô nương mặc dù đã tỉnh lại, trên người vẫn còn dư độc, vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi, sẽ có chút hư choáng váng đầu, nghỉ một hai ngày sẽ tốt lên.



- Vâng! Đa tạ Mã đại ca!



Cửu Thái đỡ đầu gối đứng dậy, hướng Dương Phàm hơi hơi phúc lễ, đôi mắt đẹp vừa chuyển lại nói:

- Mã đại ca lên núi hái thuốc, không mang theo cuốc theo sọt sao?



Dương Phàm trong lòng cả kinh “ vị cô nương trong thôn nhỏ này quả thật tâm tư thâm sâu.”



Dương Phàm lập tức nói:

- Vừa rồi vội vàng cứu trị cho cô nương, cuốc và sọt đều để lại trong rừng trúc rồi, ta đi lấy về, sau khi xuống núi, chuyện tại hạ lên núi hái thuốc…ha hả, ta cũng biết núi này cấm xuất nhập, mong cô nương…



Cửu Thái hiểu ý nói:

- Mã đại ca yên tâm, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, một chút việc nhỏ này ta tự nhiên sẽ che giấu giùm ân công!



Thiếu nữ thanh lệ chính miệng hứa hẹn như thế, Dương Phàm nghe xong lâọ tức nhẹ nhàng thở ra, liền gật đầu nói:

- Như vậy tại hạ cáo từ.



Duong Phàm liền xoay người bước đi, ngay tại khoảnh khắc hắn xoay người, vẻ mặt non nớt tinh khiết của thiếu nữ đột nhiên hiện lên một chút hung quang, nàng nhanh chóng cúi người nhặt lên một tảng đá nhọn, khi nãy ngồi dưới đất nàng cũng đã chọn tảng đá này làm vũ khí.



Cửu Thái nhặt tảng đá lên, thả người nhảy lên, bổ nhào về phía trước, hung hăng đập mạnh tảng đá vào gáy Dương Phàm. Tuy nàng là một nữ nhân yếu đuối, thân mình lại suy yếu vì bị rắn độc cắn, nhưng gáy là một bộ phận yếu ớt, nếu lần này đập trúng, Dương Phàm nhất định phải đi đời nhà ma! Nếu cứu người, khó tránh khỏi tiết lộ hành tung, nếu khoanh tay, chỉ có thể nhìn thiếu nữ này ngọc nát hương tan.



Lý trí của hắn kéo hắn từng bước đi xa, nhưng lương tri của hắn khiến hai chân mang trọng chì, càng ngày càng nặng