Say Mộng Giang Sơn
Chương 782 : Cửu thái nhi
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
- Ngươi… bây giờ sẽ dẫn ta đi sao?
- Hiện giờ không được, ngươi cũng biết ta là trộm ẩn vào đây để hái thuốc, hơn nữa chuyện của ta chưa xong, nếu bây giờ ta dẫn cô đi nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng ta vẫn chưa tìm thấy phân thuốc mà ta muốn tìm. Cô về trước đi, đợi ta thu xếp xong hết mọi thứ, được chứ?
Con mắt phấn khởi của Cửu Thái Nhi lập tức biến mất, che giấu vẻ mặt thất vọng, có lẽ đột nhiên nảy sinh hi vọng sống sót nên khiến cô lo được lo mất, cho nên cô không quá tin lời hứa của Dương Phàm, cô lo lắng sau khi Dương Phàm xuống núi sẽ không còn nhớ tới cô. Có lẽ lời nói lúc nãy của Dương Phàm chỉ là để trấn an cô, vì muốn thoát thân an toàn nên mới nói những lời trấn an cô.
Dù sao… Có tấm bảng dưới chân núi ghi “Giết người tự ý xâm nhập”, nếu hắn xuất phát từ lý do này cũng hoàn toàn có thể nói đấy.
Dương Phàm nhìn ra được sự lo lắng của cô và sự không tin tưởng, tuy nhiên hắn cũng cảm thấy người thiếu nữ này thật là sống không nổi trong hố lửa này nữa, có lẽ thật sự có thể lợi dụng cô để liên lạc được với Lư Lăng Vương.
Dương Phàm sờ sờ người, túi tiền không dày, bất quá đối với các thiếu nữ trong núi này mà nói, đây có thể được xem là một số tiền lớn.
Dương Phàm lấy túi tiền ra đưa cho cô nói:
- Chút tiền này cô cầm trước đi, có lẽ có chút tác dụng. Ngày mai giờ này ta còn đến đây hái thuốc, nếu cô rảnh có thể đến gặp ta!
- Ừ!
Cửu Thái Nhi giống như tin phi tin địa nhận túi tiền, có lẽ bởi vì thưở nhỏ sống ở rừng núi, không quen với lễ nghĩa nhân gian, cô không e dè liền mở túi tiền ra trước mặt Dương Phàm.
- Oa! Đây… Đây là vàng? Một đồng rất lớn!
Cửu Thái Nhi ngạc nhiên thán phục cầm một đồng vàng lên.
Trong túi Dương Phàm có một đồng vàng, hai viên minh châu lớn bằng hạt nhãn, còn có mấy chục văn tiền.
Mặc dù vàng không thể trực tiếp sử dụng như tiền, nhưng có thể đổi thành tiền. Bởi vậy những người ở vùng đất ngoài xa có rất ít người có được nhiều tiền như thế, mà lại còn là vàng, hạt châu,… những thứ đáng giá. Nhìn túi tiền này đã chứng minh được lời nói vừa rồi của hắn, đúng là hắn từ phương xa đến.
Cửu Thái Nhi từng tuổi này cũng chưa thấy qua số tiền lớn như thế, hai mắt rạng ngời sáng lên.
Dương Phàm quen với hoàn cảnh sống nhộn nhịp ở thành Lạc Dương, cho dù tần suất đi đường nhiều hơn họ nhưng Dương Phàm vẫn đi theo sau họ, thật sự là không còn bình tĩnh, bèn cùng với Cổ Trúc Đình rẽ đường nhỏ vây quanh phía trước họ, tranh giành đến Hoàng Trúc Lĩnh trước.
Đến chân núi, Cổ Trúc Đình liền núp trong rừng chờ, Dương Phàm lẻn qua cuỗ giám thị của đám binh lính trốn lên núi và yên lặng trốn ở đó.
Đường núi hẹp hẹp, dắt dắt ven đường hoa.
Dòng nước chảy vòng quanh, tu trúc rậm rạp, mỹ nhân ở dưới cây trúc thanh nhã đến động lòng người.
Cửu Thái Nhi khoanh chân ngồi lên đám cỏ bên dòng suối, khuỷ tay đặt trên đùi, má chống trên tay, tóc đen chưa cắt, đôi má lúm đồng tiền rất sâu, con ngươi trong đôi mắt trong veo sáng ngời đến mê ly, nước suối trong suốt yên tĩnh đến xuất thần.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời xanh thẳm như bao phủ quanh Tu Trúc, không trung chỉ còn một góc, hơn nữa lại bị lá trúc cắt nát, lộn xộn được treo lên trên.
Cô thì thào tự hỏi:
- Thật sự phải rời khỏi đây sao?
Ánh mắt của cô có chút hoang mang, thần sắc hoang mang lập tức bị kiên quyết thay thế hết. Đôi bàn tay nhanh nhẹn của cô trắng như phấn, khuôn mặt xinh đẹp kích động ửng đỏ:
- Rời khỏi! Dù sao cũng phải rời khỏi, chẳng sợ gặp phải phiền não lớn cỡ nào, nơi này… ta chịu đủ rồi!
- Ha ha, hoá ra cô ở đây!
Dương Phàm cẩn thận tách đôi cây trúc ra, lưng vác theo mấy cây thảo dược giỏ trúc.
- Mã Kiều ca ca!
Cửu Thái Nhi vui mừng quay đầu lại, vừa thấy Dương Phàm, trên má liền lộ ra vẻ tươi cười, giống như con chim nhỏ nhẹ nhàng bay lên vội chạy qua chỗ hắn.