Say Mộng Giang Sơn
Chương 787 : Chiếc võng màu lục
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
- Kiều ca ca!
Cửu Thái Nhi giống một con chim khách nhỏ hạnh phúc, đầu chui vào ngực của Dương Phàm, cổ tay trắng ôm lấy cổ của hắn, trên nét mặt tươi cười rạng rỡ còn đọng nước mắt. Một đôi bồ câu nhỏ mềm mại gắn chặt vào ngực Dương Phàm, bên trong nhịp tim đánh thình thịch.
Dương Phàm thấy nàng vui mừng trong nước mắt đang chảy, trong chốc lát không kịp phản ứng nàng ôm nhiệt tình như thế:
- Làm sao vậy?
- Ta tưởng rằng... Kiều ca ca sẽ không trở lại!
Cửu Thái Nhi mếu máo, mang giọng mũi ngữ điệu dốc hết bầu tâm sự, vẫn còn trong mắt chớp chớp nước mắt chảy ra ra lông mi, liền nín khóc mà cười:
- Đúng là tự mình dọa mình, Kiều ca ca không có gạt ta!
Dương Phàm có chút buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu, khôn thể không gỡ đôi tay mềm mại trên cổ ra, nói:
- Ta chỉ là có chút việc nên chậm trễ, đồng ý công việc với ngươi, sao có thể không đến!
- Dạ!
Cửu Thái Nhi vui sướng gật đầu, dáng điệu thơ ngây giống như gà con mổ thóc.
- Kiều ca ca, ngươi nói một hay hai ngày, có thể dẫn ta rời khỏi, hiện tại đã qua một ngày, ta... Ta hôm nay hoặc là ngày mai, có thể đi theo ngươi rồi sao?
Cửu Thái Nhi có chút hưng phấn khó kìm chế, lại có chút lo lắng sợ hãi, một đôi mắt to làm người ta say mê muội trong nháy mắt cũng không chớp mắt chằm chằm nhìn Dương Phàm, mong mỏi từ trong miệng hắn nghe được câu trả lời thỏa đáng.
Mắt Dương Phàm chợt lóe lên, còn chưa mở miệng, Cửu Thái Nhi lại cúi đầu, khiếp vía thốt:
- Thúc phụ năm lần bảy lượt không có thể đạt được, có phần thẹn quá hóa giận rồi. Ông ấy nói... Ông ấy nói muốn đem ta hứa hôn với người ta, người đàn ông kia là một hỏa trưởng trong trại, người giống thứ giết heo, vừa béo vừa dữ, hắn trước kia có một cô gái, bị hắn say rượu đánh đập đến chết, ta sợ... Thật sự rất sợ...
Cửu Thái Nhi vê vê vạt áo vây quanh trên ngón tay lóng lánh. Cúi thấp đầu sợ hãi nói, không chú ý tới việc Dương Phàm đã gật đầu.
Dương Phàm nói:
- Ừ! Ta hôm nay đến, chính là muốn nói với ngươi, tối nay, ngươi có thể đi được không?
Cửu Thái Nhi nhanh chóng ngẩng đầu, hồi hộp mở to hai mắt, lắp bắp nói:
- Kiều ca ca, muốn ta..
Cửu Thải Nhi nỉ non ở bên tai Dương Phàm, mang chút thanh âm run rẩy khiến máu của Dương Phàm sôi sục nhanh hơn:
- Muội... muội vẫn là tấm thân trinh nữ, nhưng nếu ở lại trên núi này, muội không biết còn có thể bảo vệ được bao lâu, Kiều ca ca, huynh đồng ý dẫn muội đi, không chỉ là nô thân, còn có nô tâm, muội... Tình nguyện một đời phụng dưỡng ca ca, làm nô tỳ, cũng cam tâm tình nguyện.
Cửu Thái Nhi xúc động ôm chặt Dương Phàm, vừa thân mật lẩm bẩm, vừa loạn xạ xé rách y phục của hắn. Dương Phàm từ trước đến nay cho rằng đàn ông mới là chủ động, hắn chưa bao giờ từng nghĩ đến chính mình gặp cục diện như vậy, sẽ có thời gian giả bộ tư chối, nhưng...đối mặt một thiếu nữ tuyệt mỹ như vậy, hắn thật sự không thể giữ vững ý chí của mình được.
Cửu Thái Nhi vừa lớn mật cởi quần áo của hắn ra, vừa ngượng ngùng đem mặt vùi vào trong ngực của hắn, Dương Phàm không có chú ý tới, mặt đẹp của Cửu Thái Nhi hơi nghiêng, có nụ cười một chút quyến rũ mà tự đắc, trong mắt của nàng cất giấu một tia xảo quyệt, một con mồi vào tròng giảo hoạt.
Nàng cuối cùng là lo lắng, cho dù nàng nhìn ra được Dương Phàm giờ phút này hứa hẹn là phát từ thật tâm. Ý trung nhân đều nói con gái thường hay thay đổi, kỳ thật đàn ông không phải là không giống nhau, giờ khắc này hắn có thể vì ngươi đổ máu chảy mồ hôi, ngay sau đó tâm ý thay đổi, hắn ngay lập tức có thể vô tình phủ nhận với ngươi là không có hứa hẹn gì hết.
Hoàng Trúc Lĩnh này, nàng đợi đủ rồi! Cuộc sống ở nơi này, nàng chịu đủ rồi! Nàng muốn đi, nàng muốn nhảy ra khỏi thế giới nhỏ bé này, nhảy đến một không gian rộng lớn hơn, thú vị hơn.
Nhưng nàng có cái gì?
Người ta sinh ở nơi phú, nhờ phụ tổ phù hộ, có thể cả đời không lo; mang một thân dũng lực, có thể tòng quân nhập ngũ, dựa vào công trạng bách chiến đổi lại một luật sống; vất vả đọc thi thư, cho dù không thể thi đậu khoa cử, cũng có thể làm người phụ tá... , mà tất cả, đều là con đường của nam nhân.
Nàng là phụ nữ, nàng có cái gì?
Ông trời chỉ cho nàng một dung nhan xinh đẹp, một thân thể với làn da trắng như tuyết, đây là tài sản duy nhất của nàng.
Nàng phải thay đổi cách sống, cho nên phải đem tài sản duy nhất của nàng, gửi vào việc này cho một người đàn ông để có thể thay đổi vận mạng mình!
Có gió từ từ đến, cây tử đằng nhẹ lay động, như màu lục của lưới.
Một con dê non trắng trần truồng, lại giống như con cá nằm trong lưới.
Cá nằm trong lưới, muốn dùng nó dày công dệt lưới, lưới ở tim người đàn ông kia.
Gió nhẹ lên cao, võng lay động nhẹ, giường cỏ như thuyền... !