Say Mộng Giang Sơn
Chương 788 : Hái sao
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
Tối nay trời có sao không trăng, ngẩng đầu có thể thấy đầy trời rực rỡ tinh quang, tựa hồ như khẽ vươn tay có thể hái xuống một ngôi.
Dương Phàm lúc này hái được một ngôi, tối nay, hắn đã hái đi ngôi sáng nhất ở Hoàng Trúc Lĩnh.
Gió mát từ từ đến, núi trúc ban đêm mát lạnh.
Gần rừng trúc, dưới ánh sao bao phủ thành một hình ảnh mờ nhạt, như thể là dùng mực tô vẽ tranh sơn thủ với sự cao thấp đậm nhạt chằng chịt, chỉ có điều bức tranh này là sẽ động . Mỗi khi có gió đến, nó sẽ lay động tạo ra một đêm với phong cách độc đáo.
Có lẽ, nếu ánh trăng như sợi bông, cảnh này sẽ càng thêm mê hoặc lòng người, nhưng cảnh trí thế này cũng không tệ, đối với người tình cảm mà nói, nó có một loại yên tĩnh thẳng thấu lòng người.
Dương Phàm lại chẳng quan tâm thưởng thức cảnh trí này, so ban ngày với đêm tối, ngày mưa và ngày tuyết, dưới ánh sao và ánh trăng, Hoàng Trúc Lĩnh này có tình cảm khác nhau như thế nào, hắn lúc này đang dìu đỡ Lư Lăng Vương Lý Hiển, bước thấp bước cao đi ở trên đường núi gập ghềnh.
- Ba ba ba!
Một bên Cổ Trúc Đình đánh ra ba chưởng, phía trước rừng trúc lập tức nhảy lên xuất hiện mấy bóng người.
- Dương Giáo Úy!
Đằng trước Cao Oánh và Lan Ích Thanh nhanh chân chạy tới, Dương Phàm nói:
- Vị này chính là Lư Lăng Vương!
Hai cô gái vội vàng dừng lại, và vài tên Bách Kỵ phía sau cùng nhau chắp tay trước ngực thi lễ:
- Vi thần bái kiến Lư Lăng Vương!
Nét mặt Lư Lăng Vương đầy vẻ xúc động, ông khẩn trương gật gật đầu, muốn mở miệng nói một câu "Miễn lễ", kết quả cổ họng nghẹn lại, cố gắng cũng không nói được.
- Được!
Cửu Thái Nhi vui vẻ đáp lời, lập tức phát hiện không bình thường:
- Kiều ca ca, đây không phải hướng xuống núi.
Dương Phàm nói:
- Ta biết rồi, ta còn có một việc phải làm, đi theo ta!
Dương Phàm lôi kéo Cửu Thái Nhi sự nghi hoặc đầy bụng đến một chỗ nổi lên của nham thạch, nói với Cửu Thái Nhi nói:
- Chờ ta ở đây!
Dứt lời, Dương Phàm phóng thân nhảy lên nham thạch, lấy từ trong ngực ra một hỏa chiết tử, mở nút lọ, dùng sức thổi thổi, hỏa chiết tử toát ra ngọn lửa, Dương Phàm lập tức giơ lên, hướng về phía thôn xóm đen kịt vung lên một viên thật to tròn, làm liên tục ba lần. Giây lát, trong thôn xóm cũng xuất hiện một viên tròn đỏ đỏ, hướng phía hắn múa ba vòng.
Dương Phàm cất kỹ hỏa chiết tử, từ trên tảng đá nhảy xuống, kéo bàn tay mềm mại nhỏ bé của Cửu Thái Nhi, thấp giọng nói:
- Đi, theo ta xuống núi!
Khi Dương Phàm đi đến nửa đường núi, trong thôn một phòng đột nhiên tỏa ra ánh lửa, ánh lửa hừng hực, bầu trời ánh đỏ một cách nhanh chóng.
Cửu Thái Nhi quay đầu nhìn, lúc này mới bừng tỉnh:
- Hoá ra hắn còn có giúp đỡ, phóng hỏa... Là vì thu hút lính cánh chú ý, để thuận tiện chạy xuống núi!
Nàng bị Dương Phàm lôi kéo, chạy trốn, tầm mắt nhảy lên xem ánh sáng, thấy thôn xóm xôn xao lên, trong lòng im lặng cáo biệt:
- Rất xin lỗi! Cha, mẹ, con đi rồi, con không muốn sống ở chỗ như thế, con muốn đổi lại cách sống, con đi rồi, vĩnh viễn, vĩnh viễn...!