Say Mộng Giang Sơn
Chương 802 : Bước đầu tiên dẫn rắn
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Trận chiến đêm qua quá thảm khốc, cũng quá mạo hiểm, Lý Khỏa Nhi ở Hoàng Trúc Lĩnh chưa bao giờ gặp cảnh thế này, hiển nhiên vô cùng kinh hãi.
Tuy bình thường nàng vốn là người tinh quái, ngày ấy bị tập kích ở cầu, thấy Dương Phàm vung đao cũng cực kỳ hưng phấn, nhưng dù sao khi đó nàng cũng ở xa, lại ngồi trong xe, chưa từng cảm nhận được sự khẩn trương khi rơi vào cảnh ranh giới sinh tử thế này.
Mà đêm qua, khi phá vây, cảm nhận máu nóng vẩy trên mặt, lưỡi đao bổ sát cạnh, nàng mới cảm nhận rõ ràng cái chết đáng sợ đến thế nào. Hiện giờ nàng đã bình tĩnh lại, rúc vào bên cạnh phụ thân.
Lúc này Lý Hiển lại bình tĩnh hơn nhiều. Lão sợ là sợ quá trình nguy hiểm tiến tới, chứ lúc này nguy hiểm đã qua, ngược lại lão càng không lo không sợ, chỉ ngơ ngác ngồi đó hơi thất thần.
Dương Phàm đến trước mặt hai người, nhàn nhạt vái chào:
- Vương gia, Quận chúa, thần sắp xếp không chu toàn, để Vương gia và Quận chúa phải rơi vào vòng nguy hiểm. Thực sự có lỗi.
- Ồ! Dương Giáo úy!
Lý Hiển như tượng đất vừa sống lại, khuôn mặt chậm chậm gượng gạo nở nụ cười:
- Không cần nói vậy, dọc đường đã làm khó ngươi rồi. Tất cả những gì ngươi đã làm vì Cô vương, ta đều ghi tạc trong lòng. Nếu…Nếu chúng ta có thể sống sót quay về Lạc Dương, ân tình này của Dương Giáo úy, Lý Hiển tất có ngày báo đáp!
Dương Phàm cúi thấp người:
- Đây là việc nên làm, Vương gia không cần khách khí.
Dứt lời, hắn nhìn Lý Khỏa Nhi, cười cười:
- Quận chúa đang sợ hãi, nơi này phong cảnh không tệ, Quận chúa đứng lên đi lại một lát tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
Lý Khỏa Nhi hơi bất ngờ, nhìn hắn một cái, chậm rãi đứng dậy. Dương Phàm cung kính chắp tay với Lý Hiển:
- Vương gia nghỉ tạm trước, thần đi sắp xếp hành trình tiếp theo một chút.
- Được được được…
Lý Hiển liên tục gật đầu. Trong lòng lão, Dương Phàm đã là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất.
Dương Phàm xoay người rời đi, Lý Khỏa Nhi rất ăn ý đi theo sau lưng hắn. Hai người một trước một sau rất nhanh rời khỏi đoàn người đi vào đằng sau một lùm cỏ.
Nơi này, một bên là triền núi, sườn núi khá dốc đứng, trên đó trải dài đủ màu hoa cỏ, vàng vàng tím tím dập dờn theo gió. Dương Phàm đi tới trước sườn núi khoanh tay đứng ngắm nhìn non sông xa xa, ống tay áo bay bay trong gió. Lý Khỏa Nhi chậm rãi tiến tới đứng cạnh hắn, kỳ quái nhìn hắn, hỏi:
- Sao lại chịu chủ động nói chuyện với ta rồi hả?
- Vậy hai nam nhân cường tráng cùng đồng hành với Vương gia lại càng khiến người ta chú ý.
- Hắc! Ngươi cũng biết nam nhân cường tráng hơn? Người hộ tống Vương gia đương nhiên càng khỏe mạnh càng an toàn.
Hộ tống Vương gia, nếu thành công, chính là đã bảo vệ Thiên tử tương lai, một khi Thiên tử đăng cơ sao có thể thiếu chỗ tốt của kẻ đó? Mọi người đều xách đầu lên liều mạng, đến tột cùng là vì cái gì? Có ai là không muốn cướp lấy vị trí này? Còn nữa, sống chết của bọn họ đều buộc chặt với Lư Lăng Vương, phải đích thân ở bên cạnh lão mọi người mới cảm thấy yên tâm một chút.
Ai cũng vậy, nên ai cũng tự đề cử mình. Đám người Hứa Lương, Ngụy Dũng, Trương Khê Đồng, Lan Ích Thanh cũng không chịu kém, đều xin xung phong đi giết giặc.
Đương nhiên, kẻ nội gián thực sự cũng ước gì có thể ở bên cạnh Lư Lăng Vương!
, chân tay cụt đứt trong và ngoài viện khắp nơi đều có.
Lương lý chính căn bản không có gan xem xét cẩn thận, cũng không đếm xem có bao nhiêu mạng người, hắn lập tức về nhà dắt một con lừa, lại bảo hai thanh niên khỏe mạnh và dũng cảm, vội vàng đến quan huyện đại lão gia báo tin.
Đám người Dương Phàm vẫn chưa đi xa, giờ này chỉ cách đại viện Lương gia hai ngọn núi, trên sườn núi nổi lên vài ngôi mộ, đó là nơi chon cất những thị vệ Bách kỵ và Nội vệ chết trận.
Hứa Lương đi tới cạnh Dương Phàm, cười khổ một tiếng, cúi đầu nói:
- Đã mất đi hai mục tiêu khả nghi nhất, bởi vì… Bọn họ chết trận rồi!
Dương Phàm vẻ mặt nặng nề vỗ vỗ vai y, ngay sau khi tế bái những huynh đệ đã chết, hắn đến bên cạnh Hoàng Húc Sưởng nói:
- Tiết tục như vậy không được, nếu cứ đi tiếp như vậy, cho dù chúng ta có thể trở về được tới kinh thành cũng không còn mấy người sống sót.
Hoàng Húc Sưởng đỏ mắt nói:
- Vậy chúng ta có thể làm gì? Chúng ta ăn quân lương lấy quân lương, việc này không phải là việc mua bán?
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Phải nghĩ cách! Nhất định sẽ có cách!
Hắn xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên thấy Lý Khỏa Nhi đang ngồi yên lặng ở bên cạnh Lư Lăng Vương, ánh mắt không khỏi sáng lên, đột nhiên nghĩ ra một phương pháp khả thi, liền bước đi về phía nàng…