Say Mộng Giang Sơn
Chương 803 : Giả thật thật giả
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Thấy mọi người vẫn đang cự cãi, Dương Phàm lên tiếng:
- Nếu đã quyết định mạo hiểm thì người theo hộ tống Vương gia phải càng ít càng tốt. Nếu chỉ có hai người,…, một khi bại lộ thân phật, mặc kệ hai người đó cường tráng thế nào đi nữa, võ công cao minh thế nào đi nữa cũng rất khó bảo vệ Vương gia an toàn thoát khỏi vòng vây.
- Bởi vậy, võ công của người này cao thấp cũng không quan trọng, quan trọng là…người này can đảm cẩn trọng, có thể tùy cơ ứng biến, có thể ứng phó được các tình huống phát sinh. Từ góc độ này, ta thấy Cao Oánh cô nương thích hợp hơn chút!
Dương Phàm là thủ lĩnh đoàn người, hắn đã nói vậy đương nhiên không còn ai dị nghị.
Hứa Lương lại nói:
- Giáo úy nói có lý, Hứa mỗ cũng hiểu Cao cô nương là lựa chọn thích hợp. Nhưng Hứa mỗ nghĩ, Giáo úy cũng không phải người thích hợp để hộ tống Vương gia.
Dương Phàm hơi kinh ngạc hỏi:
- Sao lại nói vậy?
- Mặc dù ngay từ đầu kẻ địch không biết chúng ta có những ai, có thân phận gì, nhưng từ khi chúng ta bị tập kích ở dịch trạm trong thị trấn thì bọn chúng đã biết. Nếu bọn chúng đã biết Giáo úy là thủ lĩnh đoàn người chúng ta, mà trên đường chúng không thấy có ngươi bên cạnh Vương gia giả, không phải rất dễ khiến bọn chúng nghi ngờ sao?
- Không sai! Vậy…
Ánh mắt hắn đảo qua, đám người Trương Khê Đồng, Ngụy Dũng đều đã ngồi thẳng lưng ưỡn ngực, nhất là Ngụy Dũng, trước đó đã đấu đá với Dương Phàm, có chút tình bạn cũ. Y nghĩ thế nào Dương Phàm cũng nghĩ tới giao tình xưa mà giao việc này cho mình, nên mặt càng đỏ hồng hơn.
Dương Phàm khép mi mắt, nghĩ một lát đột nhiên mở to nhìn Hứa Lương khẽ mỉm cười:
- Hứa Lữ soái có thể nghĩ như vậy cho thấy tâm tư ngài kín đáo. Ta nghĩ…vị trí này không phải ngươi thì còn có thể là ai khác!
Hứa Lương vui vẻ nói:
- Hứa mỗ tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ Vương gia chu toàn!
Lư Lăng Vương giả trịnh trọng gật đầu.
Tốc độ đoàn người Dương Phàm xuống núi cũng không nhanh. Dù sao trong số bọn họ cũng có mấy thị vệ bị thương, tới tận khi trời tối đen một mảnh mới tới chân núi. Thám tử đi trước báo tin lại đằng trước không xa có một thôn trang nho nhỏ, tránh vào thôn nửa đêm khiến cho dân chúng sợ hãi, mọi người quyết định nghỉ trọ ở vùng ngoại ô, bình minh hôm sau sẽ cho người vào trong thôn kiếm chút đồ ăn và mấy đồ dùng để thay.
Bọn họ nghỉ ngơi trong rừng cây dương, tập trung lương khô của mọi người lại, lại lấy chút nước sông. Nơi này hơi thấp, tứ phía là rừng sâu san át, có nổi lửa cũng không sợ bị ai nhìn thấy, nhưng họ vẫn đào bếp thật sâu tránh ánh lửa bốc lên quá cao.
Lương khô thịt khô ném chung vào một đống hỗn loạn, mọi người đều đã kiệt sức ăn rất ngon miệng, vội vàng lấp đầy cái bụng rồi ai nấy chia ra đi tìm chỗ nằm quanh trong rừng.
Dương Phàm thu xếp bốn thị vệ canh gác ở bốn phía, tự mình đi dò xét một vòng mới quay lại trong rừng. Một vài khúc gỗ thô to trong đống lửa, trong hố bếp chỉ thấy một mảng sáng đỏ sậm, thế lửa không lớn nhưng cũng nóng hầm hập, ngay cả mặt đất gần đó cũng nóng hồng lên.
Lúc này tiểu Quận chúa Lý Khỏa Nhi là người có thân phận tôn quý nhất trong đoàn người, nằm ngủ bên cạnh hố bếp, ngoài ra còn có Lư Lăng Vương giả Cổ cô nương và mấy thị vệ bị thương.
Hôm qua mọi người vừa trải qua một đêm kinh hồn đã vội vàng lên núi xuống núi, ai nấy đều quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ rất sâu. Dương Phàm thả nhẹ bước chân không muốn quấy nhiễu bọn họ, đi vòng quanh hai vòng mới dừng lại bên cạnh Hoàng Húc Sưởng.
Hoàng Húc Sưởng chặt mấy cành cây lót dưới đất, trên lại trải một lớp cỏ dại thật dày, vậy là có một cái giường cỏ dại to tướng vừa mềm vừa đàn hồi. Y còn mài nhẵn một khúc gỗ khô làm gối, thực rất biết cách lợi dụng điều kiện xung quanh để mang lại cho mình sự thoải mái lớn nhất.
Dương Phàm nhìn cái giường rất rộng, gối rất dài, không chút khách khí nằm xuống nghỉ ngơi bên cạnh Hoàng Húc Sưởng. Hoàng Húc Sưởng không ngủ, Dương Phàm vừa nằm giường trùng xuống, y lập tức mở mắt, ánh mắt lóe ra sự khôn khéo khác hẳn vẻ bề ngoài tục tằn.
Y đè nén giọng nói xuống thấp nhất, hạ giọng nói:
- Bây giờ, tính ra còn sáu người đáng nghi nhất!
Dương Phàm nhướn mày, thấp giọng nói:
- Còn nhiều vậy cơ à? Là ai?