Say Mộng Giang Sơn

Chương 8091 : Đây mới là sự thật! (1)

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Dương Phàm cười cười, nói:

- Quá mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi, Lạc Dương càng gần càng không thể thất bại, khi trời vừa mờ sáng chúng ta liền xuất phát, như vậy giữa trưa có thể đến Lạc Dương rồi.

Nói xong, Dương Phàm ngồi xổm người xuống rửa mặt, lại bước ra ngoài.



Lý Khỏa Nhi nhẹ nhàng bĩu môi, thầm nói:

- Thần khí cái gì, chờ ta thành Công chúa, hừ!

Lý Khỏa Nhi chưa nói xong, nhanh nhẹn quay người đi về phía chiếc xe, trước xe, Lư Lăng Vương vừa mới do Hứa Lương và Cao Oánh giúp đỡ xuống xe, đang ở đàng kia kéo tay chân.



Dương Phàm xa xa nhìn bọn họ, khẽ cười cười, vẻ mặt không thể đoán được.



Màn đêm thăm thẳm, trong lúc Ngụy Dũng ngủ say bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp trong lòng, gã bất ngờ mở mắt, chỉ vừa mở mắt, liền nhìn thấy một bóng đen đang ngồi xổm trước mặt. Ngụy Dũng hoảng hốt, giơ tay tìm thanh đao thép dưới gối, lại bị người nọ chặn đè lại, quát:

- Là ta!



Ngụy Dũng khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

- Nhị Lang!



Nhìn khắp nơi, vẫn là một mảnh tối ôm, trời vẫn chưa sáng, Ngụy Dũng nói:

- Ngài không ngủ được, chạy đến trước mặt ta làm gì?



Dương Phàm cười cười, nói:

- Đổi địa phương ngủ rồi tiếp không muộn, lập tức đứng lên!



- Dạ!



Ngụy Dũng buồn bực ngồi dậy, Dương Phàm đã ra ngoài, đang đánh thức người thứ hai.



Vốn là chạy một ngày đường, tất cả mọi người đều mệt muốn chết, lúc này đúng là thân thể còn chưa trở lại bình thường tinh thần chưa đến, khi khắp người đau buốt nhức, lại bị Dương Phàm một mực đánh thức, mọi người đều không hiểu gì cả.



Dương Phàm nói:
Trịnh Vũ nói:

- Nhận được rồi, Dương Phàm này cũng giảo hoạt, thật thật giả giả, giả giả thật thật, khiến chúng ta mệt mỏi, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ! Tuy nhiên ngươi yên tâm, lúc này hắn tuyệt đối vào không được thành Lạc Dương, Vương gia chẳng những phái ta đến, còn sai người canh giữ ở ngoài cửa thành, tuyệt đối không thể có thể cho bọn chúng bước vào một bước.



Đang nói, bên sông có người cao giọng kêu to, Lý Đại Dũng vội vàng và Trịnh Vũ vòng ngựa đi về phía bờ sông, chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang, nhiều người còn không kịp lấy túi ngủ, lấy tay sờ vào, hơi nóng vẫn còn.



Lý Đại Dũng nói:

- Bọn họ đêm qua nhất định là ở trong này nghỉ qua đêm đấy, hẳn là chưa đi xa.



Trịnh Vũ phấn chấn nói:

- Đuổi theo! Công lao làm việc này, ta và ngươi cả đời phú quý hưởng không hết đâu!



Bờ sông cỏ dại nằm xuống, có dấu chân, những người này bắt đầu cẩn thận lùng tìm, đuổi theo dấu vết trên đường, rất nhanh đuổi tới cây cầu nhỏ.



Lúc này, trời đã sáng, tuy rằng mặt trời chưa nhú ra đường chân trời, nhưng đầu mùa hạ, khắp nơi đã bừng sáng, cây đuốc đã tắt, chỉ có từng làn khói nhẹ còn trên đầu cây đuốc lượn lờ bay lên.



Những người này liền giơ cây đuốc bốc khói, ngồi trừng mắt nhìn cây cầu nhỏ bị hủy tan tành, Trịnh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thật là gian như quỷ, giảo hoạt như hồ ly, tên khốn khiếp này đi Long Môn!



Lý Đại Dũng sắc mặt âm trầm nói:

- Mặc kệ hắn giả dối thế nào, cũng vào không được thành Lạc Dương, Trịnh huynh lập tức đưa tin về, ta thì dẫn người nghĩ biện pháp qua sông, chúng ta khiến cho những người kia chết ở trên núi Long Môn!



Long Môn, Ôn Tuyền Thang Giám.



Dương Phàm ngâm mình trong suối nước nóng ước chừng một canh giờ. Thân thể mệt mỏi đều tẩy đi, chỉ cảm thấy tinh thần phơi phới, cả người nhanh nhẹn. Dương Phàm khoác áo choàng đi ra, vừa thấy Tiết Thang Thừa đang đợi ở đó, liền cười gật đầu nói:

- Tiết Thang Thừa, làm phiền rồi.



Toàn thân mặc áo choàng màu xanh lá cây, chiếc mũi chim ưng, hai má không thịt với một vòng ria chuột Tiết Thang Thừa vội vã nói với thượng cấp:

- Giáo Úy khách sáo rồi, Giáo Úy ngài... Mang theo người ở Bách Kỵ, Nội vệ vội vàng đến, có đại sự gì sao?