Say Mộng Giang Sơn

Chương 8092 : Đây mới là sự thật! (2)

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Dương Phàm liếc hắn một cái. Thâm ý như nói:

- Không phải là Dương mỗ không chịu cho biết, chỉ là chuyện này, Tiết Thang Thừa kỳ thật nếu không biết so với biết tốt hơn nhiều.



Tiết Thang Thừa khẩn trương trong lòng, vội ngậm miệng không nói.



Dương Phàm nói:

- Ta dẫn đoàn người này, đều là người trong Bách Kỵ và Nội vệ. Lần này là phụng thánh dụ xuất cung làm việc, một phen cực khổ bận rộn. Thật vất vả mới trở lại kinh thành. Nhờ Tiết Thang Thừa chuẩn bị chút rượu ngon và đồ nhắm cho bọn họ, Ti Nông Tự bên kia, ta sẽ đi gọi.



Tiết Thang Thừa khẩn trương nói:

- Không cần nhọc lòng chỉ bảo, ty chức đã an bài.

Trong lòng Tiết Thang Thừa bất an, xã giao vài câu qua loa, liền lui ra ngoài.



Dương Phàm thay xong quần áo rồi tới gian phòng bên ngoài. Chỉ thấy Ngụy Dũng ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh bàn, làm bằng một loại gỗ bình thường, Cao Oánh và Lan Ích Thanh một tả một hữu, đứng phía sau hắn như cũ.



Vừa thấy Dương Phàm tiến vào. Ngụy Dũng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn hắn.



Dương Phàm điềm đạm nói với Cao Oánh và Lan Ích Thanh:

- Hai vị cô nương khổ cực rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút đi.



Cao Oánh hướng về phía Ngụy Dũng lải nhải, Dương Phàm cười cười, nói:

- Không sao đâu đừng ngại!



Hai vị cô nương cũng tin tưởng thân thủ của Dương Phàm, Ngụy Dũng tuyệt đối không làm gì được hắn, liền theo lời lui ra ngoài. Dương Phàm chậm rãi ngồi xuống đối diện Ngụy Dũng, trên mặt Ngụy Dũng từ từ lộ ra nụ cười ngượng, yếu ớt nói:

- Ngươi làm sao phát hiện được ta?



Dương Phàm nói:

- Bởi vì sau khi Hoàng Lữ soái chết, ngươi sơ suất quá, mà chúng ta ở Vũ Dương và Tương Thành ngừng một đêm, liên tục ở hai địa phương, ngươi đều không quên đưa tin tức ra ngoài, ta nghĩ không phát hiện ngươi cũng khó!



Ngụy Dũng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lặng yên nhắm hai mắt lại.


Dương Phàm nói:

- Kế tiếp, tất cả mọi người tưởng là nội gian đã trừ sạch, nội gian cũng buông lỏng cảnh giác, ta biết rằng tên nội gian này nhất định sẽ đem tin tức này đưa ra ngoài, quả nhiên... Ta tìm được ngươi! Bọn họ nghĩ lúc này đây ta hộ tống là Lư Lăng Vương thật rồi, vứt bỏ hết đến truy sát ta, Lư Lăng Vương thật có thể rất an toàn tiến vào thành Lạc Dương rồi.



Mặt của Ngụy Dũng ngốc trệ thật lâu, mới chậm rãi nói:

- Hóa ra, ngươi tra không ra nội gian, liền lợi dụng nội gian! Ta... Vẫn bị ngươi lợi dụng đến bây giờ?



Dương Phàm đồng tình nhìn gã một cái, gật đầu nói:

- Đúng vậy! Hoàng lữ soái “chết đi” sau khi chúng ta đi hắn cũng đi, hộ tống Vương gia thật về Lạc Dương. Tất cả mọi người cho rằng Vương gia ở chỗ của ta, tất cả mọi người cho rằng Hoàng lữ soái đã chết, một “Người chết” bảo vệ một “người không tồn tại" tin rằng đoạn đường này về sau cũng sẽ không có ai làm phiền hắn.



Ngụy Dũng lắp bắp nói:

- Nhưng... Nhưng ta tận mắt nhìn thấy Cổ cô nương giết Hoàng Húc Sưởng mà.



Dương Phàm biểu diễn một phen, từ trong tay áo lấy ra một con dao găm sắc bén. Dương Phàm dùng đầu ngón tay sờ nhẹ mũi dao, lưỡi dao kia liền thụt lại, Dương Phàm cụt hết hứng thú nói:

- Một đồ chơi nhỏ, trong cán từ trước đổ máu vào rồi..., đâm vào thì càng giống rồi, trên đường đi Phòng Châu, cùng chơi ảo thuật với vị lão nhân kia, ngươi xem thú vị chứ?



Ngón cái Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy cán dao, con dao hướng lên trên bàn, "Phanh" một tiếng, đao đuôi ong ong loạn chiến, Dương Phàm nói:

- Sau khi gạt mở cái chốt này, con dao mới thật sự có thể giết người!



Ngụy Dũng từ từ vươn tay ra, rút cây đao kia ra, cây đao nhọn chậm rãi nhắm ngay vào ngực mình, tựa như ở trên núi Diệp huyện, giống như khi Cổ Trúc Đình đem thanh đao này đâm vào ngực của Hoàng Húc Sưởng.



Gã biết rằng, trong lòng Dương Phàm dù là không đành lòng hay không, nhưng việc hôm nay đều sẽ không thể bỏ qua gã, bất kể là vì chết là do Bách Kỵ và Nội vệ hay là bởi vì việc này nghiêm trọng. Nếu như Dương Phàm không thể chắc chắn đưa Lư Lăng Vương hồi kinh mà đem chân tướng này nói do gã, như vậy gã cũng chỉ có thể chết mà thôi.



Nếu như chỉ có thể chết, cần gì phải cầu xin tha thứ?



Cổ tay vừa dùng lực, con dao sắc bén liền đâm vào tim.



Ngụy Dũng chỉ nhẹ nhàng nấc một tiếng, tựa như một tiếng thở dài... !