Say Mộng Giang Sơn
Chương 810 : Hộ pháp
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Lý Đại Dũng ban đầu nhìn dòng sông không quá rộng, cột làm cầu cũng đã có, cho rằng qua sông rất dễ dàng, không ngờ tùy tiện tìm cây cối muốn bắc cầu, lại nhiều lần thất bại. Bọn họ nếu là đi bộ qua sông, bằng thân thủ của bọn họ phần lớn cũng có thể qua, nhưng ngựa thì khó rồi.
Một thủ hạ huynh đệ của Lý Đại Dũng, bình thường tất cả mọi người gọi gã là Tiểu Át, dáng người gầy yếu, vẻ mặt lanh lợi, nhìn thấy tình hình như vậy, liền nói:
- Đại ca, bà nội đệ từng nói qua, hễ là bốn đầu chân, đều biết lội. Chúng ta cưỡi ngựa bơi qua!
Lý Đại Dũng nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, vuốt râu, nói:
- Vậy ngươi thử xem.
Tiểu Át lập tức trở mình lên ngựa, hai chân đập bụng ngựa, quát:
- Đi! Đi!
Con ngựa kia nghe lời, “ thình thình" một tiếng liền nhảy vào trong sông, đi về phía trước, cả thân thể liền trầm xuống nước, ngay sau đó nổi lên, Tiểu Át mừng rỡ:
- Ha ha! Đại ca, người xem, bà nội đệ nói không sai chứ, thật sự không có trở ngại! Da Da, Ô ô! A a!
Con sông kia mặc dù không rộng lắm, nhưng mực nước sông lại sâu, con ngựa của Tiểu Át đạp xuống nước vài cái, dưới chân không chỗ tựa, bị nước sông chảy xiết xô tới, liền bị cuốn xuống đi, Tiểu Át ngồi trên lưng ngựa vừa ghìm dây cương vừa đá bàn đạp, làm ngựa cấp bách, suýt nữa hất gã xuống lưng ngựa.
Tiểu Át đành phải buông tha giãy dụa, hai tay ôm lấy cổ ngựa, lên tiếng hô to:
- Đại ca, cứu mạng !
Lý Đại Dũng tức giận trợn mắt lên, vài huynh đệ vội vàng bên cạnh cởi đai lưng xuống, buộc thành một sợi dây thừng dài, Tiểu Át trồi lên hụp xuống, đã trôi theo dòng nước rồi.
Lý Đại Dũng bực bội ra lệnh một thủ hạ cầm sợi dây thừng bằng đai lưng, cưỡi ngựa dọc theo sông đuổi theo, sau đó dẫn tám chín huynh đệ nhìn theo khố quần của huynh đệ cuồn cuộn chảy theo nước sông chảy mà ngây người.
Bọn họ một đám người chưa biết cách bắc cầu, không biết làm sao hơn đành phải phái người đi vào thôn trang gần đó mướn người, Lý Đại Dũng mở to mắt ra trông giữ ở đầu cầu.
Sau khi Trịnh Vũ biết được đám người Dương Phàm qua sông, lập tức quay trở về. Một mạch chạy như điên, nhanh chóng đến thành Lạc Dương, phía trước xuất hiện một ngã ba, có một đường có cây cầu đá, chính là dẫn đến Long Môn, Trịnh Vũ không chút suy nghĩ, liền dẫn đầu thủ hạ rẽ vào con đường kia, chỉ ra lệnh cho hai người chạy về thành Lạc Dương, cảnh báo cho đồng bọn đang giữ ở cổng thành.
Từ thành Lạc Dương đến Y Khuyết Long Môn chỉ có con đường này, hai bên đường các loại hoa màu xanh mượt hướng về ánh mặt trời cao thì tới eo, thấp thì tới gối. Rất có sức sống.
Đoàn người Trịnh Vũ chạy một hơi đến Y Khuyết, dọc đường đi cũng chưa gặp đoàn người Dương Phàm, nhìn thấy đồng ruộng dĩ nhiên có người làm việc chân tay, liền hỏi thăm một nông phu, người nông phu đó chống cuốc đứng ở đồng ruộng. Nghe bọn chúng nói rõ mục đích, gật đầu cười nói:
Pháp Chính cười nói:
- Khà khà, nếu thành Phật, đã viên mãn rồi, đã viên mãn, tự nhiên cũng không phân chia cao thấp rồi, làm sao đến xếp hạng đây?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Thiền sư không muốn đệ tử biết thiền cơ. Giữa Phật với Phật, không chia cao thấp, thứ tự chắc là có chứ? Nói như thế, Phật quá khứ, Phật hiện tại, Phật tương lai, vị Phật nào thiền sư tôn kính nhất?
Pháp Chính nói:
- Lão nạp sống ở đương thời, lễ kính nhất chính là Phật hiện tại.
Dương Phàm nói:
- Nói như vậy, Người mà đệ tử bảo hộ đấy, chính là Phật tương lai đấy.
Hắn chậm rãi chuyển sang hướng Lạc Dương, thản nhiên nói:
- Phật hiện tại, ở đó đó!
Pháp Chính chợt ngưng lần chuỗi, ngưng một chốc, lại khôi phục lần lại, chỉ có điều tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Thiền sư có thể là có hối hận à?
Pháp Chính khẽ lắc đầu, nói:
- Dương thí chủ mang thánh chỉ, lão nạp hộ đạo hộ pháp, có gì có thể hối hận? Chỉ là...
Ông ta hơi nhíu mày lại, nói:
- Chỉ có điều vị quý nhân này một khi đã tôn quý như vậy, lão nạp đạo hạnh hữu hạn, sợ là bảo hộ ông ấy không được bao lâu.
Dương Phàm cười ha hả, nói:
- Thiền sư yên tâm, dọc đường gian nguy, đệ tử sớm có đoán trước. Có thể bình yên đến nơi này, cũng đã có chút ra ngoài dự liệu của ta rồi. Tuy nhiên, nếu ta đến nơi này, như vậy... chùa Vi Đà, Thiên Long Bát Bộ, các nhóm hộ pháp cũng đã đến rồi!