Say Mộng Giang Sơn

Chương 811 : Thiên ma

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Dương Phàm phụng mật chỉ đi Phòng Châu đón Lư Lăng Vương, lúc ban đầu tuyệt đối bí mật, khắp kinh thành không ai biết.



Đến sau khi Ngụy Dũng truyền tin về, Võ Tam Tư biết, ngay sau đó cả Võ Ý Tông cũng biết rồi.



Và sau khi Lữ Soái Hoàng Trúc Lĩnh phát hiện Lư Lăng Vương mất tích, Võ Thừa Tự cũng biết, ngay sau đó mưu sĩ Trương Gia Phúc của hắn cũng biết rồi.



Tiếp đó Võ Thừa Tự lại mở Tông Tộc Đại Hội, cho cả người gia tộc Võ thị đều biết.



Những người này đều có thân thích, bằng hữu, thân tín, cấp dưới, lúc này, bí mật đã không còn là bí mật rồi.



Huynh đệ Võ thị muốn phát động toàn bộ lực lượng của gia tộc Võ thị đối phó Lư Lăng Vương, cho nên đem tin tức công bố cho tất cả người Võ thị, mà những con em gia tộc này tốt xấu lẫn lộn, trong đó rất nhiều người ăn chơi trác tán, kêu bọn chúng giữ bí mật rất khó.



Còn nữa, huynh đệ họ Võ phái bọn thích khách phải tìm được tung tích đoàn người của Dương Phàm, dựa vào lực lượng của chính họ cũng không khác mò kim đáy biển, tuy nói bọn họ có gián điệp bên cạnh Dương Phàm, nhưng nếu không thể kịp thời nắm hướng đi của Dương Phàm, chỉ dựa tin tức của gián điệp, khi tình báo tới tay cũng qua rồi hiệu quả.



Cho nên, bọn họ muốn mượn thế lực địa phương, mà thế lực địa phương này, bất kể là trung thành với Võ thị, có khuynh hướng với Võ thị, hay là bị bức bách khuất phục uy quyền của Võ thị, bọn họ chung quy cũng vì phe phái và bằng hữu mình, vì thế biết tất cả thời điểm, cũng có nghĩa là tiểu đoàn thể của họ cũng biết.



Tình trạng trước mắt chính là, chuyện này đã thành một bí mật đã công khai, trong quan trường, ở vua và dân chúng, phàm là người có chút quan hệ, mỗi người đều biết cả, chỉ có Đại Đế Võ Chu anh minh cơ trí vẫn chưa hay biết gì, bởi vì bà ở trong thâm cung, không ai nói cho bà biết tin này.



Người muốn giết Lư Lăng Vương sẽ không nói, người muốn bảo vệ Lư Lăng Vương không có cách nào nói. Chứng cớ? Không có, tin đồn thôi. Hơn nữa thích khách đã phái đi ra rồi. Cho dù Võ Tắc Thiên chịu tin, lúc này cũng là ngoài tầm với, Lư Lăng Vương sống hay chết, đã không thể quyết định bởi đại nhân vật trong kinh này.




Võ Thừa Tự nghe xong lập tức tinh thần chấn động, vội vàng gọi người dừng xe, Võ Tam Tư đến trước xe ghìm chặt ngựa, ngạc nhiên nói:

- Ngụy Vương? Ta còn phái người đi chỗ ở của ngươi đưa tin, hóa ra ngươi cũng đã nhận được tin tức.



Võ Thừa Tự xúc động khuôn mặt đỏ ửng, đầu tiên là một trận ho tê tâm liệt phế, thở hào hển nói:

- Tam Tư! Ngươi... Ngươi nhất thiết phải mau chóng đuổi tới Long Môn, không cần do dự nhiều, cứ xông lên núi đi, giết Lư Lăng, chỉ cần hắn chết... Khụ khụ khụ, trước mặt cô mẫu, tùy vào ta và ngươi nói, khi đó ván đã đóng thuyền, cô mẫu cũng không thể... Khụ khụ... làm gì! Khụ khụ khụ...



Võ Tam Tư thầm mắng trong lòng:

- Đều con mẹ nó đã thành bộ dạng thế này, chỉ sợ Lý Hiển chưa chết, ngươi ho khan chết trước trên đường rồi, còn muốn nghĩ đến ngôi vị Hoàng đế không buông!

Trên mặt lại tươi cười, nhẹ lời trấn an nói:

- Ngươi yên tâm! Đối đầu kẻ địch mạnh, huynh đệ mình hợp lại, bất kể như thế nào, không thể để giang san Võ thị lọt vào tay người ngoài!



Mắt Võ Thừa Tự lệ rưng rưng, vẻ mặt cảm động nói:

- Tam Tư! Tương lai của Võ gia, xin nhờ!



Võ Tam Tư âm thầm buồn nôn, xúc động đáp:

- Huynh trưởng yên tâm! Ta đi liền đây!



Võ Tam Tư giơ roi đánh ngựa, dẫn đầu một đội thị vệ tựa như gió lao thẳng tới Long Môn, nơi vó ngựa bắn tung tóe, bụi đất nổi lên bốn phía, ho khan một trận kịch liệt làm Võ Thừa Tự bị nghẹn, chính xác là thiếu chút nữa là sặc chết.