Say Mộng Giang Sơn
Chương 812 : Đốt lửa đùa giỡn chư hầu
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Trong Chính sự tràn ngập áp lực, Diêu Sùng và Ngụy Tri Cổ hai tay khoanh lại, sắc mặt nặng nề từng bước tính kế sách, từ sau khi Địch Nhân Kiệt bệnh nặng, quá nhiều công vụ toàn bộ đè trên người hai người bọn họ, trên bàn xử án hiện tại đã chất đầy công văn, nhưng hai người cũng không có lòng dạ nào xử lý.
Bởi vì bầu không khí trong điện bị đè nén, mọi người đều tránh rất xa ngoài cửa, không biết hai Tể tướng vì sao tâm sự nặng nề, chỉ sợ sơ sẩy một chút, bọn họ bị quét mất cái đuôi.
Ngoài điện, Trung thư xá nhân Triệu Già Ninh bước chân vội vàng đến, trong sân phía ngoài điện một màu yên tĩnh, hắn đến với vẻ kinh sợ như chim con bay đi kiếm ăn, bổ nhào xuống rồi lật đật bay lên, bay vào bóng cây cao rậm rạp tìm không thấy nữa.
Triệu Già Ninh thiếu niên đắc ý, năm ấy mười chín tuổi đậu Tiến sĩ, là Tiến sĩ của khóa thi tiến sĩ đầu tiền của Thiên triều, cũng là môn sinh chính thức của thiên tử bản triều.
Nhưng mà hắn sống ở thời đại Lý Đường, làm việc cũng vì thời đại Lý Đường, cũng trung thành với giang sơn Lý Đường, từ đó về sau vào làm quan, thân cận với các đại thần cùng chí hướng, bởi vậy cũng bị chèn ép, bị đẩy vào Hàn Lâm Viện, thành một người có địa vị cao quý nhưng không có quyền học sĩ.
Từ sau khi Khiết Đan và Đột Quyết lần lượt lấy cớ bảo vệ Lý phản Chu khởi binh làm loạn, bởi vì Võ Tắc Thiên tuổi tác rất cao đã không có tinh lực chỉnh đốn thời cuộc để ổn định tình hình chính trị và dân tâm, không thể không rộng lượng bắt đầu dùng cựu thần Lý Đường, Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng lần lượt được phong tướng, sau khi hai người nắm quyền, lập tức đem điều Triệu Già Ninh từ Hãn Lâm Viện ra, ủy nhiệm làm Trung Thư Xá Nhân. Tuổi còn trẻ, nhậm chức quan trọng trong triều đình, hiển nhiên là hai vị Tể tướng suy tính bồi dưỡng vãn bối.
Triệu Già Ninh và hai vị Tể tướng một đảng, là người rất thân thiết, đây cũng không thấy người ngoài, tiến thẳng vào Chính sự đường, chỉ có chắp tay vái chào, liền vội vàng nói với Ngụy Tri Cổ và Diêu Sùng:
- Ngụy tướng, Diêu tướng, Địch công đi Long Môn rồi!
Diêu Sùng cả kinh, thất thanh nói:
- Địch công đến Long Môn? Ông ấy... đã khỏi bệnh?
Triệu Già Ninh lắc đầu, nói:
- Địch công thân mang bệnh, mỗi ngày một yếu. Ngay cả xe bò xe ngựa chòng chành đều chịu không nổi, lão là ngồi kiệu mềm, kêu người khiêng đi Long Môn, còn chưa ra cửa, lại hôn mê bất tỉnh, con lão theo bên cạnh. Còn có y sĩ mang cái hòm thuốc theo.
Ngụy Tri Cổ dừng bước chân, nhẹ nhàng đưa tay vuốt chòm râu, lẩm bẩm:
- Con cáo già này, thực sự rất kiên cường, cho dù lão có bỏ cái mạng mình, cũng muốn bảo vệ Lư Lăng Vương!
Diêu Sùng trong điện căm hận đi xung quanh hai vòng. Đột nhiên giậm chân thật mạnh, nói:
- Không thể do dự! Ngụy công, chúng ta lúc này không thể giả câm vờ điếc, nhất định phải ra mặt, bằng không, người khắp nơi trong thiên hạ đều muốn đâm vào cột sống chúng ta!
Ngụy Tri Cổ chần chờ nói:
- Nhưng, những đại thần đó...
Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng cong người, nắm lấy khuỷu tay Lý Khỏa Nhi, thản nhiên nói:
- Quận chúa xin cẩn thận.
Lý Khỏa Nhi không để ý tới người giống phụ thân của nàng như đúc này, cũng không để ý giọng nữ dịu dàng nói chuyện, eo thon yểu điệu uốn éo, quay về phía Dương Phàm hi hi cười nói:
- Ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu, hơi choáng váng đầu, nơi này thật tốt, tráng lệ, giống như Thiên đường...
Dương Phàm cười cười nói:
- Đợi ngươi tới trong cung, ngươi mới biết cái gì gọi là hoa lệ, nơi này so với trong cung kém xa lắm, chỉ có thể nói là mộc mạc.
- Thật chứ?
Hai mắt Lý Khỏa Nhi sáng rỡ:
- Vậy chúng ta khi nào thì có thể vào cung.
Dương Phàm nói:
- Nhanh thôi, thế nào cũng phải kéo dài đến tối nay.
Nói xong, Dương Phàm nhìn lên bầu trời, khi ánh mắt nhìn xuống, chợt xác định ở đường núi đằng xa, trên môi từ từ mỉm cười:
- Có người đến!
Lý Khỏa Nhi khẩn trương lên, theo bản năng nhích lại gần cạnh hắn, có chút sợ hãi nói:
- Có phải là... người của Võ gia hay không?
Dương Phàm nói:
- Ngươi yên tâm, mục tiêu của bọn họ không phải ngươi, dù thế nào, cũng không xuống tay với phụ nữ.
Nói đến đây, Dương Phàm nghiêng đầu lại, hướng về phía Cổ Trúc Đình và Lý Khỏa Nhi cười có chút tính trẻ con, giống như một trò đùa, nói:
- Kế cuối cùng này của ta, đốt lửa đùa giỡn chư hầu, các ngươi đoán, tới trước chính là liên tiếp các chư hầu?