Say Mộng Giang Sơn
Chương 813 : Bát Tiên quá hải
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Dương Phàm nheo mắt nhìn, tim Lý Khỏa Nhi nhảy thình thịch nói nàng không khẩn trương là giả đấy, môi dưới mỏng manh đã bị cắn trắng bệch, nhưng nhìn Dương Phàm, thấy hắn điềm tĩnh tự nhiên, Lý Khỏa Nhi an tâm trở lại.
- A! Hóa ra là bọn họ...
Dương Phàm thở nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, Lý Khỏa Nhi nhìn chằm chằm thần sắc của hắn, thật cẩn thận nói:
- Không phải kẻ địch à?
Dương Phàm quay đầu mỉm cười với nàng nói:
- Là người của cô cô ngươi!
- Cô cô ta...
Lý Khỏa Nhi trong đầu đối với tất cả người thân thích đều chỉ là một danh từ trừu tượng, nàng chưa từng gặp qua ai, suy nghĩ một chút mới kinh hoảng hô:
- Thái Bình công chúa!
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Thái Bình công chúa!
Thái Bình công chúa phái thị vệ đặc thù thật sự là rất rõ ràng, tám nữ tướng phác thủ, chiến mã đều nhanh chóng bị sụp, các nàng mỗi người phía sau đều mang theo hai con ngựa, từ thành Lạc Dương đến Y Khuyết Long Môn như vậy khoảng cách ngắn, các nàng phải liên tục đổi ngựa, mới không đè chết ngực.
Khi lên núi thì càng gay go, thân thể của tám bà mập này nặng kinh người, đi không được vài bước liền thở nặng, tuy rằng Thái Bình công chúa đã xuống lệnh, yêu cầu các nàng phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Long Môn, cần phải bảo vệ Lư Lăng Vương, nhưng các nàng thật sự là mau không nổi.
Các nàng dừng lại, thân hình khổng lồ đã chắn lối hết sơn đạo, các thị vệ phía sau chỉ có thể dừng lại chờ các nàng thở.
Trên sườn núi, Lý Khỏa Nhi trừng mắt căng tròn, giật mình mà nói:
- Này... Đây là người của cô ta? Các nàng đi đường đều tốn sức, có thể bảo hộ chúng ta sao?
Dương Phàm liếc nàng một cái nói:
- Một cao thủ tuyệt đỉnh rớt xuống trong sông mà nói..., một thằng nhóc thôn dã cũng có thể lấy được tính mạng của hắn. Mọi bản lĩnh đều là tương đối, phải ở hoàn cảnh thích hợp nó mới có thể phát huy. Leo núi, các nàng không được. Nếu ở đất bằng đọ sức, tám người này, một mình ta đối phó được, hai người cũng miễn cưỡng, ba người ta sẽ bại. Bốn người ta sẽ chết, nếu tám người cùng tiến lên, ta cho dù muốn chạy trốn đều khó có thể!
Lý Khỏa Nhi khó khăn lắm mới nuốt được một cái.
Dương Phàm đã thấy rõ cờ xí dưới chân núi, mắt không khỏi co rụt lại.
- Là ai? Giúp chúng ta, hay là?
Lý Khỏa Nhi nghe không rõ lời của Dương Phàm nói, nàng vóc dáng khá thấp, trước người một cây thấp, nhón chân chỉ có thể dư sức nhìn thấy bóng người trên núi, nhưng chưa thấy rõ cờ xí bọn.
Dương Phàm hít vào một hơi, nói:
- Là cữu cữu ngươi, Võ Tam Tư cữu cữu.
Sắc mặt Lý Khỏa Nhi lập tức tái đi, tâm lý oán hận nhiều năm bị nhốt chốn thâm sơn lại nổi lên trong lòng.
Dương Phàm bỗng nhiên cười cười, các vương gia Võ thị đương nhiên không dễ chọc, tuy nhiên, mục đích của hắn không phải là kéo những nhân người hấp dẫn này đến nơi này hay sao? Võ Tam Tư hiện tại nơi này, nói vậy Võ Thừa Tự cũng không quá xa, những người này tới càng nhiều, kế hoạch của hắn lại càng thuận lợi.
Dương Phàm quay đầu lại nhìn, tám nữ tướng của Thái Bình công chúa hai tay chắp sau lưng, một thân y phục đô vật, khí phách hiên ngang đứng ở đằng kia, Dương Phàm lúc này mới chú ý tới, các nàng hôm nay rõ ràng còn trang bị vũ khí nữa.
Tám người này mỗi người đều đeo song đao bên người, đao có lẽ không dài, bởi vì các nàng cắm cây đao ở sau thắt lưng, hai bên còn lộ ra một đoạn chuôi đao, nếu dao nhỏ bình thường dài ngắn, mặc dù là các nàng lưng hùm vai gấu, bắp đùi của các nàng hai bên cũng có thể lộ ra một đoạn thân đao mới đúng.
Xa xa, còn có vài tên võ tăng nắm cầm đại côn nặng nề đứng ở đằng kia, khí vũ hiên ngang, đầu đội trời chân đạp đất. Mà đã nghỉ ngơi một ngày nên tinh thần no đủ, nội vệ và Bách Kỵ tinh thần sung mãn cũng đều nghe hỏi chạy ra, mỗi người cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, đằng đằng sát khí.
Dương Phàm hài lòng cười, nói với tám nữ tướng nói:
- Bảo vệ Vương gia và quận chúa trở về phòng nghỉ ngơi!
"Lư Lăng Vương" lo lắng nhìn hắn một cái, hỏi:
- Như vậy... Dương Giáo Úy ngươi thì sao?
Dương Phàm xiết chặt đai lưng, phủi phủi vạt áo bào, lạnh lùng nói:
- Ta ư, xuống núi gặp hắn!
Phàm nghiêng đầu lại, hướng về phía Cổ Trúc Đình và Lý Khỏa Nhi cười có chút tính trẻ con, giống như một trò đùa, nói:
- Kế cuối cùng này của ta, đốt lửa đùa giỡn chư hầu, các ngươi đoán, tới trước chính là liên tiếp các chư hầu?